Chương 23: Tuyết lành báo tin tốt cho Gia Mạt

Mấy ngày nay Lộ Gia Mạt sống không hề dễ chịu. Từ lúc từ Tô Châu trở về, Lộ Thành Hòa đã gọi cô xuống dưới khu tập thể, nói chuyện riêng với cô nửa tiếng. Hỏi cô mấy hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Nghiêm Di? Còn nói rằng dù thế nào thì ba mẹ mãi mãi vẫn là ba mẹ của con, sẽ luôn đối xử tốt với cô.

Có lẽ để chứng minh lời mình nói, buổi họp phụ huynh hôm thứ sáu, Lộ Thành Hòa  bận trăm công nghìn việc vẫn cố ý xin nghỉ để đến dự.

Có lẽ vì thành tích của Lộ Gia Mạt và kỳ vọng trong lòng ông có chênh lệch, nên sau buổi họp, bầu không khí giữa hai cha con cũng không tốt lắm. Suốt đường về cả hai đều im lặng. Về đến nhà, Lộ Thành Hòa hỏi cô: "Ngữ văn của con tiến vẫn quá chậm. Bố thấy trước đây con còn mấy lần viết văn bị lạc đề, con biết quy định bây giờ đổi rồi chứ? Dù có hạ điểm đến mức thấp hơn điểm chuẩn bốn mươi điểm, mà con lạc đề thì cũng không đủ để trừ đâu."

Lộ Gia Mạt nói: "Biết rồi ạ."

Thật ra cô còn muốn nói rằng hai lần gần đây cô không bị lạc đề nữa rồi. Tuy bài viết vẫn còn khô khan, nhưng môn ngữ văn của cô đã có tiến bộ.

Cô sững người, còn chưa kịp mở miệng, Lộ Thành Hòa đã cau mày hỏi tiếp: "Có cần bố đăng ký thêm cho con một khóa bổ túc ngữ văn nữa không?"

Lộ Gia Mạt hít một hơi, nuốt câu định nói xuống, đáp lại hai chữ: "Tùy bố."

Nghiêm Di sau đó cũng trả lời tin nhắn của cô, nói đã nhận được quà, rất thích, ngoài ra không nhắc thêm nửa chữ nào.

Có lẽ là do bao năm làm mẹ con đã hình thành ăn ý; cũng có thể vì trước mặt người lớn thì mọi việc xử lý trơn tru hơn. Dù sao nhìn vào lịch sử trò chuyện thì trông rất hòa hợp.

Nhưng nơi ngực Lộ Gia Mạt vẫn như bị đè nặng bởi một tảng đá. Cô thấy mình thật trẻ con, muốn một sự quan tâm và thiên vị thuộc về riêng mình.

Thế mà lúc này, khi Lộ Gia Mạt còn đang ôm ly sữa nóng trong tay, cô lại kinh ngạc ngẩng lên nhìn Thịnh Dạng.

Cậu trông cực kỳ phong trần mệt mỏi, tóc bị gió thổi rối, trên người còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài trời tuyết.

Có lẽ thấy cô có vẻ mặt như vậy, tầm mắt cậu lại rơi xuống, ánh mắt như càng sẫm lại. Giọng cậu trầm xuống, ngữ khí như trách mà không hẳn trách, nói chung nghe ra được cảm xúc bên trong: "Gì vậy? Chính sinh nhật của mình mà cũng quên hả?"

"Ừm." Cô thật sự quên mất. Cậu là người đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ. "Cảm ơn cậu."

Một câu "cảm ơn" rất bình thường của cô, lại khiến trái tim xao động suốt cả buổi tối của Thịnh Dạng yên ổn trở lại.

Đợi Lộ Gia Mạt về phòng, nghe tiếng cửa đóng lại, Thịnh Dạng mới chậm chạp nhận ra, món quà sinh nhật của cậu vẫn chưa đưa cho cô.

Ngày hôm sau là thứ hai, nhưng không khí trong lớp trầm hơn mọi ngày. Có hai bạn đã cùng nhau học suốt nửa học kỳ chuẩn bị chuyển sang lớp song song, lại có hai bạn mới chuyển đến.

Nhưng lễ chào cờ vẫn phải chào cờ, lớp vẫn phải lên lớp. Khó khăn lắm mới học xong hai tiết toán liền nhau. Tình trạng im ắng như nước tù ấy, đến tiết thứ sáu buổi chiều thì có thay đổi.

Lúc đó là tiết ngữ văn, Trần Tân Di trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt phân tích bài đọc hiểu, mà gần như đem cả tiền kiếp hậu kiếp của tác giả nói hết, còn gọi mấy học sinh đứng lên trả lời câu hỏi. Vẫn cảm thấy chưa đã, bà còn định kể thêm mấy chuyện dã sử ngoài lề.

Đúng lúc này, bỗng có một học sinh kinh ngạc reo lên: "Woa, tuyết rơi rồi!"

Ngay lập tức, sự chú ý của cả lớp bị hút về đó. Tuyết bên ngoài cửa sổ rơi khá lớn, trong sân trường lạnh lẽo, chẳng bao lâu mặt đất, mái hiên và những bụi cây trơ trụi đều phủ một lớp trắng xóa.

Cả phòng học bắt đầu ríu rít.—

"Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay đúng không?"

"Trời ơi, đúng là tuyết rơi rồi, là tuyết đầu mùa, năm ngoái tận tháng mười hai mới có."

"……"

Trên bục, Trần Tân Di dùng sách gõ lên bàn: "Được rồi, kéo tâm trí về đây, còn đang trong giờ học đấy."

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, hầu như toàn bộ học sinh đều ùa ra ngoài. Có người vây ở hành lang, có người xuống lầu chơi tuyết. Hành lang, cầu thang, sân thể dục đều đông nghịt người.

Khâu Quả cũng kéo Lộ Gia Mạt xuống lầu. Cô là người miền Nam, hầu như chưa từng thấy trận tuyết lớn thế này. Nhưng tuyết mới rơi chưa bao lâu, lớp tuyết tích lại chưa nhiều, người trong trường thì đông, chẳng mấy chốc tuyết trắng đã bị giẫm đến bẩn hết.

Khâu Quả bị bạn quen lớp khác nhét một nắm tuyết vào cổ áo, tức tối chạy đi trả đũa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!