Trùng hợp hơn nữa, chưa tới mấy giây, một anh shipper chạy xe điện từ ngã rẽ bên trái lao tới, phanh gấp một cái rồi dừng ngay trước mặt họ. Buổi tối khuya khoắt, trên đường chỉ có ba người họ, Lộ Gia Mạt ngờ vực nhìn anh shipper, trong lòng khó hiểu không biết anh ấy dừng lại làm gì, còn Thịnh Dạng thì không hề nghi hoặc, thẳng lưng đứng dậy bước tới.
Anh shipper nhấc túi đồ, nhìn tờ phiếu dán trên đơn, rồi ngước sang hỏi Thịnh Dạng: "Là số đuôi điện thoại 0262 phải không?"
Thịnh Dạng gật đầu, nhận túi rồi ngồi lại bên cạnh Lộ Gia Mạt. Anh shipper chạy xe đi tiếp, hình như cũng thấy lạ có người tối thế này còn ngồi ngoài đường hong gió lạnh, còn quay đầu nhìn họ thêm một cái.
Thịnh Dạng mở túi đồ ăn ra, lấy ra ly trà sữa nóng bên trong, cắm ống hút, rồi nhét vào tay Lộ Gia Mạt. Lộ Gia Mạt cúi đầu nhìn nhãn dán trên ly giấy, đúng thật là trà sữa Long Châu, giọng có chút bất ngờ: "Cái này là cậu vừa gọi đấy hả?"
"Ừ đó." Thịnh Dạng lần đầu uống cái thứ này, Long Châu với chẳng Long Châu, "bẹp" một tiếng, cậu cũng cắm ống hút vào ly của mình, "Không ngon thì cậu chết chắc."
"Sao lại là bảy phần đường?" Lộ Gia Mạt vẫn nhìn nhãn hỏi.
Thịnh Dạng uống một ngụm, nâng ly lên ngang tầm mắt nói: "Tôi sợ full đường ngọt quá."
Cô tiếp tục nghiêm túc và cố chấp nói: "Phải ba phần đường mới đúng."
"…"
Thịnh Dạng nghiêng đầu, nhăn mũi một cách trẻ con, "Trước đây cậu cũng đâu có nói."
Tối đó khi quay lại quán ăn, Đới Dư nhìn chằm chằm vào Lộ Gia Mạt: "Pin dự phòng đâu? Mượn được chưa? Mình cũng phải sạc, còn mỗi 17% thôi."
Lộ Gia Mạt lắc đầu, ngồi xuống cầm đũa, nhìn cô nàng chớp mắt: "Không tìm được chỗ nào cho mượn."
"À." Đới Dư chẳng phát hiện điều gì lạ, chỉ tiếc nuối nói: "Thế thì thôi, ăn xong về khách sạn sạc."
Lý Tư Hân thì đã nhìn Thịnh Dạng bên cạnh đảo mắt mấy vòng, bản mặt rõ ràng chẳng tử tế, kéo theo Trình Duệ và mấy người kia hỏi: "Có chuyện gấp trời giáng gì thế? Ném anh em lại, quay đầu bỏ chạy, cậu đúng là không phải người mà."
Điểm này Trình Duệ cực kỳ đồng cảm: "Thằng này dạo này càng lúc càng không phải người, tâm trạng thất thường, tôi ở chung phòng với cậu ta còn thấy sợ."
"Đúng đúng."
"…"
Thịnh Dạng chống một tay lên đầu, co người trong ghế, cảm xúc không cao không thấp, cả tối tâm trí không ở đâu cả, ngoài việc ánh mắt thỉnh thoảng dán chặt về phía ai kia, còn lại bất kể họ nói gì, cậu cũng chả buồn đáp.
Cả nhóm ầm ĩ ăn xong bữa, đẩy cửa rời khỏi quán, Thịnh Dạng hai tay bỏ túi, mũ đội chặt, đầu hơi cúi, đi theo phía sau, im lặng suốt dọc đường đến khách sạn.
Buổi tối gần mười hai giờ, Trình Duệ tắm xong, xách đống đồ bẩn từ trong phòng tắm bước ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Thịnh Dạng ngồi trên giường, cả người ỉu xìu không còn chút sức sống.
Thằng này ném điện thoại lên giường, bản thân thì như mất hồn cầm điều khiển, dán mắt vào TV, kênh này chuyển sang kênh kia, nhưng chỉ cần màn hình điện thoại lóe sáng một cái, ánh mắt cậu lập tức liếc qua đó.
"Cậu đang đợi tin của ai à? Hay định nhắn cho ai?" Trình Duệ thấy lạ bèn hỏi.
Thịnh Dạng liếc cậu ta một cái đầy khó hiểu, đáp: "Không."
Vãi chưởng, nhìn cái bộ dạng như chết sống dở ấy mà Trình Duệ thấy nhức cả răng. Cuối cùng, thằng này không bấm điều khiển nữa, màn hình dừng lại ở kênh phim điện ảnh CCTV.
Cậu ta liếc TV, trong TV đúng lúc đang chiếu bộ phim tình cảm kinh điển "Trước Lúc Bình Minh".
Trình Duệ lại càng thấy đau răng hơn. Cậu ta quẳng túi đồ bẩn vào bao, bất chợt nhớ ra gì đó, quay đầu quan sát Thịnh Dạng vài giây, nét mặt quái quỷ: "Đừng nói với tôi là cậu đang học chiêu nhé?"
Thịnh Dạng ngồi xếp bằng, khuỷu tay chống lên đầu gối, chống cằm, tầm mắt chẳng hề rời màn hình, cũng chẳng buồn để ý đến cậu ta.
Trình Duệ càng nghĩ càng thấy có khả năng, liền đứng cạnh xem một lát, vừa kéo khóa bao đồ bẩn vừa góp ý: "Phim này tuổi đời còn lớn hơn cậu, ít nhất cũng chọn bộ nào gần đây chút chứ, xem cho có giá trị tham khảo. Mà ai thế? Khiến cậu phải bày trò lớn như vậy."
Nói tới đây, điện thoại Trình Duệ đặt trên bàn trà rung mấy cái. Cậu ta nhét túi đồ bẩn vào vali, đi qua cầm điện thoại lên mở khóa, vừa nhìn lướt qua thì lập tức ngẩng đầu chửi: "Vãi! Mẹ nó, cậu đúng là đi đến đâu họa đến đó."
Bị chửi kia vẫn không động đậy, cậu chỉ lười nhác bất đắc dĩ đáp lại một câu: "Làm sao nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!