Chương 20: “Lạnh thế này rồi, còn ngồi ngẩn ra đây nữa không?”

Tối hôm đó, ly trà sữa cuối cùng vẫn là Thịnh Dạng tự mình mang qua cho cô. Cậu treo túi trà sữa giao tận nơi lên tay nắm cửa, còn chụp tấm hình gửi cho Lộ Gia Mạt, tận tâm chẳng khác nào một anh shipper chuyên nghiệp.

Thịnh Dạng làm xong "shipper" rồi về phòng cày bài đến nửa đêm. Trình Duệ bị ép phải cày chung, vừa mắng cậu vừa làm bài.

Sáng hôm sau, tám giờ hai mươi, xe trung chuyển đúng giờ xuất phát tới trường S.

Lễ khai mạc được tổ chức trong đại lễ đường, kết thúc lại ra sân vận động chụp ảnh tập thể, chụp xong lại đến tòa Hồng Lâu để làm quen phòng thi.

Một buổi sáng cứ thế trôi qua, mọi người chen nhau đổ về căn tin. Buổi chiều vẫn là hoạt động tự do, đến ngày thứ ba mới chính thức bắt đầu thi.

Ngày thứ ba xuất phát sớm hơn, bảy giờ đã lên xe. Trên người họ đều mặc áo phông đồng phục in chữ và logo, trước ngực đeo thẻ màu xanh bằng dây ruy băng.

Khi vào khuôn viên trường, Thịnh Dạng ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, viên kẹo cứng cứ va vào răng lách cách, từ bên trái sang bên phải, cậu mơ mơ màng màng đi theo sau Lộ Gia Mạt. Lộ Gia Mạt ôm túi tài liệu trong suốt, cánh tay còn lại bị Đới Dư khoác lấy.

Buổi sáng thi xong, đến chiều về khách sạn là mọi người đã đại khái biết mình làm được đến đâu. Tối đến coi như nắm chắc tình hình, hành lang người tới người lui đều đang bàn luận.

Mấy người của trường Trung học Phụ thuộc đều tụ vào phòng của đội phó Trần Kỳ, gọi cả đống đồ như nướng, tôm càng, cổ vịt.

Trình Duệ một tay cầm xiên, một tay cầm điện thoại lướt qua các nhóm. Cậu ta cập nhật tin tức rất nhanh: "Câu hai khá nhiều người làm chắc, câu ba hình như Phó Hiệu với thằng bạn cậu ta đều làm được. Với lại Lý Gia An của Trường Trung học Phụ thuốc số Hai cũng nói là đúng hết."

Thẩm Tử Quân cầm đũa hút con nghêu, "cạch" một tiếng, cậu nhăn mặt phun thứ trong miệng ra, trước tiên than một câu "có cát", rồi thờ ơ nói: "Câu đó không ít người làm được chứ? Kéo điểm ra còn phải xem ngày mai."

"Wao—" Trình Duệ cầm điện thoại liền túm luôn cái gối trên giường cạnh đó không khách khí ném qua, "Thẩm thần còn giả bộ nữa, còn nói không ít người làm được, nghe cậu nói dễ thật đấy."

Nhắm không chuẩn, gối chẳng ném trúng Thẩm Tử Quân, suýt chút còn bay trúng Lộ Gia Mạt đang tập trung bóc tôm càng bên cạnh.

Thịnh Dạng, từ nãy vẫn ngồi trên tay vịn sofa cạnh Lộ Gia Mạt với bộ dạng không buồn ăn, vươn tay dài chặn lại, thuận tay cướp gối giữa đường. Cậu ôm gối vào lòng, đổi sang tư thế thoải mái hơn, một tay cầm lon coca, khuỷu tay chống lên tủ cạnh đó, tay kia ôm gối, cằm tì lên gối, cả người mềm nhũn như không có xương, nghe họ nói chuyện.

Bộ dạng uể oải này của cậu đã kéo dài hai ngày một đêm rồi.

Tầm mắt Trình Duệ theo quán tính lia sang Thịnh Dạng: "A Dạng, cậu nói xem?"

"Tôi nói gì?" Thịnh Dạng liếc sang Lộ Gia Mạt. Trong phòng bắt đầu bật sưởi, cô chỉ mặc áo hoodie trắng, để tiện bóc tôm càng nên đã xắn tay áo lên hai nếp, trên tay còn đeo găng nhựa dùng một lần.

Cô trước khi tới vừa mới tắm xong, tóc vốn không buộc, cứ để xõa tùy ý. Lúc này để tiện hơn, cô tùy tiện tìm một cây bút, quấn tóc lên rồi cắm luôn cây bút máy màu đen vào đó.

Trong phòng có khá nhiều người, ai cũng ăn mặc thoải mái. Thực ra cô cũng không phải ít nói, cũng hòa đồng, nhưng đặt vào giữa đám đông lại yên tĩnh đến nổi bật. Thịnh Dạng nhìn mấy sợi tóc cọ vào cổ cô, cứ như mắc nợ cô điều gì, từng tế bào đều muốn mở miệng nói chuyện với cô: "Lộ Gia Mạt, còn cậu thì sao?"

"Hả?" Bị gọi tên, Lộ Gia Mạt theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cậu. Bị cay, môi cô khẽ mím lại, đồng tử sáng lấp lánh, khóe môi hơi cong: "Tôi chắc là đúng."

"Ồ—" Thịnh Dạng kéo dài giọng, nhìn cô hai giây, khóe miệng thiếu sức sống cũng theo đó cong lên, "Tôi chắc cũng vậy."

Nói xong, cậu bật lon coca mà nãy giờ vẫn cầm chưa mở, đặt xuống bên tay phải của Lộ Gia Mạt.

Trình Duệ: "……"

Được rồi được rồi, hai người các cậu giỏi lắm, đều đúng cả.

Cuộc "họp nhỏ nội bộ" của trường Trung học Phụ thuộc chẳng bàn ra được kết luận gì. Ăn uống no nê xong, ai về phòng nấy.

Ngày thứ tư có quy trình giống hệt ngày thứ ba, chỉ là đề thi hôm đó thật sự khó hơn hôm trước. Nhưng vì thi đã xong hết nên tâm trạng cũng không còn căng như hôm qua.

Vừa bước ra khỏi phòng thi, Trình Duệ như con chim bị nhốt mười năm vừa được thả về rừng, hệt như chỉ còn thiếu mỗi cái vỗ cánh bay lên. Cậu khoác tay qua cổ Thịnh Dạng, hất cằm chỉ về phía Chu Vũ Hoằng ở trước mặt: "Tôi điều tra rõ rồi."

"Cậu điều tra cái gì?" Thịnh Dạng khó hiểu.

"Chu Vũ Hoằng chứ gì," Trình Duệ nói một mình, "Vi Tử lần này thi trượt không đến, một số nhiệm vụ tôi phải chủ động gánh giúp thôi."

Thịnh Dạng chẳng biết vì tâm lý gì mà không nói gì. Cậu hơi nâng mí mắt liếc về phía trước, thấy Chu Vũ Hoằng đang nói chuyện với một cô gái cạnh mình, không biết nói gì, cô gái cười đến cong cả mắt, còn giơ tay đập nhẹ vào cánh tay cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!