Chương 2: Chú chó nhỏ lôi thôi

Hôm đó khi trở về khu nhà công vụ, Lộ Gia Mạt mở cửa, trước tiên tò mò nhìn quanh một vòng. Phòng khách trống trơn, ban công bếp cũng trống trơn.

Người đâu rồi?

Cô chớp mắt đầy nghi hoặc, đặt sách tham khảo lên tủ giày rồi cúi xuống đổi giày.

Thịnh Nhuế không nghe thấy tiếng mở cửa, đang cầm bình tưới cây đi từ trong phòng ngủ ra, vừa đi vừa tức giận nói chuyện điện thoại.

"Con có xem cái bài đăng công chúng đó chưa? Làm thanh thiếu niên nghiện game mà còn kiêu ngạo vậy hả? Nhất định phải làm cái bài trên trăm nghìn lượt đọc mới xứng với con à? Ông nội bảy mươi tuổi của con còn xem được, đặc biệt gọi điện cho mẹ! Hỏi mẹ là khi nào con trở nên nhiệt huyết vậy, từ nghiện game mà vươn lên thành quán quân Olympic!"

"Cái gì? Vân Nam? Ở Vân Nam là không nhìn thấy à? Bây giờ trạm phát sóng phủ khắp rồi, chú Lộ của con làm cái này đó. Mẹ nói cho con biết, dù có chui vào núi làm bảo vệ môi trường thì vẫn đọc được bài viết đấy!"

Chủ đề bị chệch sang đâu rồi nhỉ?

Lộ Gia Mạt nhìn Thịnh Nhuế có vẻ không giống trước đây lắm, thầm nghĩ vậy.

Rõ ràng Thịnh Nhuế cũng nhận ra điều đó. Bà đẩy cửa nhà vệ sinh, đặt bình tưới lên bồn rửa mặt, rồi mở vòi nước. Trong tiếng nước ào ào, bà trực tiếp bắt đầu buông lời nặng nề: "Mẹ không nói chuyện khác với con nữa. Con đang ở đâu? Không phải hôm qua đã hạ cánh rồi sao? Nếu không muốn về thì đừng về nữa. Mẹ coi như chưa từng sinh con. Để người ta biết mẹ ly hôn mà không có con cái, nghe còn dễ chịu hơn nhiều."

Nói xong, Thịnh Nhuế cúp máy cái cụp. Cơn giận vẫn chưa hết, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh vừa mắng, ngẩng đầu lên liền thấy Lộ Gia Mạt đang đứng ở cửa.

Bà sững người, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng trở lại dịu dàng: "Gia Mạt về rồi à?"

Lộ Gia Mạt: "…"

Người lớn đôi khi cũng cần giữ hình tượng, nhất là trước cô con gái riêng mới tới này.

Lộ Gia Mạt ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sự ngoan ngoãn ấy chỉ giữ được tới đây. Cô cầm sách trên tủ giày, nhanh như chớp chui vào phòng mình.

Dù căn phòng này cũng không phải của cô, nhưng vẫn khiến cô có thêm một chút an toàn.

Lộ Gia Mạt ôm đầu gối, co người lại trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm đống tài liệu học vừa mua đặt trên bàn. Một lúc sau, cô lại quay đầu nhìn bức tường figure.

Thật ra không chỉ bức tường figure, mà cả tủ giày đầy loại giày thể thao khác nhau, máy chơi game và tay cầm chất đống trong phòng khách, bóng rổ bóng đá để trên kệ, còn có cả gậy hockey dựng ở góc tường, tất cả đều chứng minh dấu vết sinh hoạt của cậu ta.

Ánh mắt Lộ Gia Mạt lại quay về quyển sách tham khảo. Cô cầm chiếc bút nước trên bàn, vô thức chạm nhẹ phần đuôi bút lên má mình hai cái.

Cậu con trai đó… rốt cuộc là dạng người gì vậy?

Tối hôm đó, cậu con trai ấy chung quy vẫn không về. Lộ Gia Mạt ăn tối cùng Lộ Thành Hòa và Thịnh Nhuế.

Trong bữa cơm, để thể hiện sự yêu thương của người bố dượng, Lộ Thành Hòa hỏi một câu đầy quan tâm: "Thịnh Thịnh đâu? Không phải nói hôm nay về sao?"

Thịnh Nhuế liếc nhìn Lộ Gia Mạt. Không biết có phải vì hình tượng bị sụp rồi hay không mà động tác gắp đồ ăn khựng lại vài giây. Sau đó bà thờ ơ nói: "Kệ nó đi. Đến lúc phải ngủ ngoài đường rồi thì tự khắc nó về."

"…"

Những ngày tiếp theo cũng không khác gì tuần trước. Lộ Thành Hòa và Thịnh Nhuế đều rất bận, phần lớn thời gian trong nhà chỉ có một mình Lộ Gia Mạt. Với cô mà nói, như vậy lại thoải mái hơn một chút.

Lớp phụ đạo, phòng đàn, khu nhà công vụ, cô đi đi về về đúng ba nơi ấy, men theo đường Tô Châu từ nam lên bắc, bận rộn lặp đi lặp lại như một chú kiến nhỏ.

Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày trước hôm khai giảng.

Hôm đó là chủ nhật, trời nóng ba mươi chín độ, mặt đường nhựa bị nắng thiêu đến mức có thể rán trứng.

Lộ Thành Hòa đi công tác ở Thành Đô, Thịnh Nhuế trực ca đêm vẫn chưa tan ca.

Gần tám giờ, Lộ Gia Mạt bị đánh thức bởi một tràng tiếng gõ cửa dồn dập và hỗn loạn.

Cô mở mắt, mơ màng nhìn trần nhà, nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa lớn hơn kèm theo tiếng người ồn ào, cô mới vội vàng lật người ngồi dậy, đầu óc choáng váng nặng trĩu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!