Hôm sau nhiệt độ đột ngột giảm mạnh xuống chỉ còn vài độ, gió lạnh thổi còn dữ hơn đêm qua.
Lộ Gia Mạt bị trận gió lớn ấy thổi tỉnh. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, trừng vào cánh cửa sổ "leng keng loảng xoảng" suốt hồi lâu.
Cô bật sáng điện thoại nhìn giờ, uể oải lật chăn, xỏ dép bước xuống giường.
Trong phòng khách, Lộ Thành Hòa đang xem dự báo thời tiết mà hết hồn vì đợt lạnh. Thấy Lộ Gia Mạt chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác đồng phục mỏng đi ra, ông lập tức đổi mục tiêu, nâng cao giọng: "Không có áo khoác dày à? Hôm nay ngoài trời có 5 độ thôi đấy! Con mặc như vậy chắc chắn không được đâu."
Lộ Gia Mạt đứng nguyên tại chỗ chớp mắt, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Không có ạ."
Cô đúng là không có thật. Cô chỉ mang theo một cái vali qua đây, bên trong còn phải nhét tài liệu sách vở các kiểu, chỗ còn lại chỉ đủ chứa vài bộ đồ đúng mùa và mấy chiếc áo khoác mỏng.
"Hả?" Lộ Thành Hòa chắc cũng nhớ ra cái vali đáng thương của cô, giọng mềm xuống: "Vậy để bố tìm cho con cái áo của bố, hoặc của dì Thịnh nhé?"
Thịnh Dạng vốn vừa mở cửa phòng làm việc đi ra, nghe vậy lại quay người trở vào. Cậu đến trước tủ quần áo, ánh mắt lướt một vòng những chiếc áo khoác, chọn chọn lựa lựa một hồi, rồi lấy ra một chiếc áo chống gió màu đen.
Lộ Gia Mạt đứng ở cửa không hé tiếng, nhưng vẻ mặt thì rõ ràng viết "không quá muốn".
Lộ Thành Hòa trừng cô một cái, trái tim người cha già gần như nát vụn: "Dù sao cũng chỉ mặc ngoài đồng phục, xấu thì đã sao? Với lại có thể xấu đến mức nào được chứ…"
Ông còn chưa nói hết, Thịnh Dạng đã từ phòng làm việc thong thả bước ra, tiện tay ném thẳng chiếc áo màu đen của mình vào lòng Lộ Gia Mạt.
Cô theo phản xạ giơ tay ôm lấy, vô thức ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu ba bước làm hai, bóng lưng đã lóe vào bếp tìm đồ ăn sáng rồi.
"Nhìn gì mà nhìn, mặc vào đi!" Lộ Thành Hòa cũng bị chuỗi hành động của Thịnh Dạng làm sửng sốt vài giây, nhưng chỉ vài giây thôi, sau lại tiếp tục hùng hồn ra lệnh: "Con còn chê xấu à? Con nhìn xem Thịnh Dạng ngoan ngoãn biết bao."
"Dạ." Lộ Gia Mạt bị lôi ra so sánh, chậm rãi đưa tay vào ống tay áo của Thịnh Dạng. Vốn là kiểu dáng rộng rãi, cô mặc vào càng lỏng hơn, ống tay dài thêm cả khúc, vạt áo cũng kéo xuống dưới mông.
Cô ngoan ngoãn kéo khóa lên tận cổ. Cô ngửi thấy mùi hương tối qua từng ngửi trong phòng cậu, hơn nữa vì đang mặc áo của cậu, mùi ấy càng rõ hơn.
Lộ Thành Hòa rất hài lòng: "Đấy, vậy mới đúng, trông cũng đẹp mà."
Thịnh Dạng ngậm lát bánh mì nướng bước ra khỏi bếp. Cậu ngước mắt, kín đáo liếc cô vài cái. Người thì nhỏ, áo thì rộng thùng thình, ống tay che cả bàn tay, rủ xuống một đoạn. Người gì mà thế này? Sao lại đáng yêu đến vậy.
Lộ Gia Mạt nhận ra ánh mắt cậu nhìn sang, nhưng Thịnh Dạng lại thản nhiên dời mắt đi, cắn lát bánh rồi đi đến huyền quan đổi giày ra cửa.
Ngày hôm đó, vừa bước ra khỏi cửa khu nhà, Lộ Gia Mạt mới thật sự cảm nhận được mùa thu Bắc Kinh.
Tóc cô bị gió thổi tạt ra trước, cả người bị gió ép nghiêng về phía trước. Cô vội kéo chiếc mũ sau lưng lên đội vào.
Khâu Quả bị lạnh đến mức "khè khè" bước vào lớp. Nhìn thấy trên bàn Lộ Gia Mạt có một chiếc lá phong vàng óng hoàn hảo, cô hỏi: "Trên đường nhặt hả?"
Lộ Gia Mạt gật đầu. Khâu Quả hỏi xong ôm cặp ngồi xuống, thấy cô đang cầm quyển Ngữ văn 5 học thuộc Tiêu Dao Du, lại ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay không phải đọc tiếng Anh buổi sáng hả?"
Hỏi xong cô cũng chẳng đợi Lộ Gia Mạt trả lời, nghĩ đến điểm Văn của cô, liền rất thấu hiểu mà vỗ vai: "Xem ra Sếp Tân tăng ca vì cậu rồi."
Lộ Gia Mạt: "…"
Chưa đánh chuông, Khâu Quả không muốn vào trạng thái học quá sớm, cô xoa xoa đôi tay lạnh cóng: "Gia Mạt, cuối tuần cậu rảnh không? Chúng ta đi mua đồ với nhau nhé?"
Lộ Gia Mạt liếc chiếc áo Thịnh Dạng đang mặc trên người, nhớ tới chuyện sáng nay, lập tức đáp: "Được đó."
–
Học sinh cấp ba quanh năm chẳng có mấy ngày rảnh rỗi, lần khảo sát tháng trước hình như mới qua được mấy hôm, kỳ khảo sát tháng Mười lại sắp đến rồi.
Hôm đó là thứ Năm, tan học tự học buổi tối xong, Lộ Gia Mạt từ phòng học đa năng tầng bốn đi ra. Đi tới chỗ cầu thang, cô phát hiện hình như tai nghe bỏ quên trong phòng mà chưa mang ra.
Lộ Gia Mạt quay người đi ngược trở lại. Cô đi khá muộn rồi, hành lang chẳng còn mấy học sinh. Trong phòng đa năng vẫn còn một nửa số đèn sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!