"Cậu hôm đó nói gì với Lộ Gia Mạt thế? Suốt cả bữa chẳng thèm để ý ai khác."
Sáng sớm ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Uông Minh Phi và Thịnh Dạng đứng trước cửa tiệm bánh bò kẹp thịt bò bên kia đường cạnh trường, đợi mẻ bánh bò thịt bò mới ra lò.
Thịnh Dạng một tay khoác hờ lên vai Uông Minh Phi, cúi đầu lướt điện thoại, ngáp liên tục rồi tùy ý hỏi: "Hôm nào cơ?"
"Thì hôm tiệc chia tay Phương Hoài ấy, cậu không nhận ra Phùng Ninh tìm cậu nói chuyện mấy lần, vậy mà chẳng chen được vào à?"
Thịnh Dạng mắt không ngẩng lên, hời hợt trả lời: "Không để ý."
"Xì, cậu cứ giả vờ đi." Uông Minh Phi đang nhìn người ta lật bánh bò thịt bò, bỗng như phát hiện gì, nghiêng đầu liếc Thịnh Dạng một cái: "Cậu với Lộ Gia Mạt, giờ tình cảm tốt đến thế rồi hả? Chưa từng thấy cậu nhiệt tình chăm sóc ai như vậy đó."
"Ai nhiệt tình hả?"
Thằng này có biết nói chuyện không thế?
Thịnh Dạng mặt chẳng biểu cảm gì, cất điện thoại, cánh tay cũng rút khỏi vai cậu ta, đưa tay nhận bánh bò thịt bò ông chủ đưa, xoay người đi về phía trường.
"Ê ê!"
Uông Minh Phi vội nhận cái bánh bò vừa ra lò, quay người đuổi theo cậu.
Mới đi được vài bước, cậu ta thấy một người, lập tức muốn choàng tay qua cổ Thịnh Dạng, muốn kéo ánh mắt con chó chết này qua bên đó: "Trương Hạo."
Thịnh Dạng nghiêng đầu né động tác đó, ánh mắt mang vài phần chán ghét, liếc cảnh cáo vào cái tay đang xách túi bánh của cậu ta: "Cậu ta lại làm sao?"
"Vãi chưởng." Uông Minh Phi lười so đo cái kiểu sạch sẽ quá mức của cậu, giọng kích động: "Gia Mạt không nói với cậu à? Chính tên kia ở đại hội thể dục nói linh tinh, hại Gia Mạt phải chạy 3000 mét đó."
Bước chân Thịnh Dạng khựng lại, mí mắt nhấc lên, ánh mắt sâu hẳn đi nhìn về phía đó. Điện thoại xoay một vòng trong lòng bàn tay, không biết đang nghĩ gì.
–
Bên này, buổi sáng của Lộ Gia Mạt trôi qua đúng nghĩa hoảng hồn. Sáu giờ bốn mươi, cô vừa đến lớp đã nghe nói thành tích kỳ thi cuối tháng có rồi.
Còn mười phút nữa mới đến giờ đọc sớm, trong lớp tiếng than vãn khắp nơi.
Khâu Quả ngồi bệt xuống chỗ, đang nhìn điểm từng môn trong điện thoại, giọng vỡ vụn: "Hôm thi Vật lý mình ngủ gật à? Sao điểm ít vậy trời? Có khi Điền Chấn Dương chấm nhầm rồi không?"
Hai giây sau, cô ấy lấy tay đập lên trán mình, ngã vật xuống bàn: "Trời đất ơi."
Lộ Gia Mạt còn chưa xem điểm. Cô ôm cặp, chưa ngồi xuống, đứng cạnh bàn lôi cả xấp bài tập kỳ nghỉ ra, nộp xong liền chạy lên bục giảng lấy phấn rồi đập sạch bụi ở cạnh cửa sổ hành lang.
Hôm nay cô trực nhật. Sau khi đập phấn cho sạch bụi, cô quay lại lớp, lau bảng từ trái sang phải, phía dưới lau xong rồi, lại kiễng chân vươn tay lau lên trên.
Mao Hội Văn trực cùng cô, thấy cô cầm giẻ định đi rửa ở nhà vệ sinh, liền nói: "Chỉ là bụi phấn thôi, lau đại là được rồi, chiều hãy lấy nước lau."
Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn bảng, thấy cũng sạch rồi, liền đặt giẻ xuống, cùng cô ấy mang thùng rác đi đổ.
Làm xong xuôi, Lộ Gia Mạt quay lại chỗ, vừa ngồi xuống, Khâu Quả đã dúi đầu sang, định nói với cô về thành tích kỳ thi thì cửa lớp có người gọi: "Lộ Gia Mạt, cô Tân gọi."
Lộ Gia Mạt lập tức đứng lên. Khâu Quả nhích chân nhường chỗ cho cô đi qua, ngẩng đầu hỏi: "Cậu biết cậu được bao nhiêu điểm Văn không?"
Lộ Gia Mạt lắc đầu: "Chưa biết."
Khâu Quả hít một hơi lạnh, đưa cô một ánh mắt kiểu "Vậy thì… cậu bảo trọng nhé", còn vỗ vỗ tay cô như tiễn cô lên đường ra trận.
Không lẽ còn tệ hơn lần trước? Tim Lộ Gia Mạt chùng xuống. Bước chân lên tầng bốn cũng nặng hơn hẳn.
Trong phòng làm việc của giáo viên, Trần Tân Di đang xem bài thi Ngữ văn của Lộ Gia Mạt. Bên tay bà còn đặt một tờ bảng xếp hạng, có thứ hạng toàn khối và điểm của từng môn. Trần Tân Di xem xong bài, ánh mắt chuyển sang bảng kia, nhìn cột của Lộ Gia Mạt, xem điểm Ngữ văn của cô, lại nhìn các môn khác, lập tức bị chọc tới "vỡ phòng tuyến".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!