Chương 14: Đại hội thể thao

"Mình còn lần đầu nghe Thịnh Dạng nói tục đấy." Đới Du Du hoàn hồn nhìn bộ đồng phục của Thịnh Dạng trong tay Lộ Gia Mạt, vẻ mặt đầy khó hiểu. "Cậu biết có chuyện gì không?"

"Không biết nữa." Lộ Gia Mạt lắc đầu, bản thân cũng hơi ngơ ngác.

Chuyện nhỏ này đến nhanh đi cũng nhanh, chẳng có gì quan trọng hơn tan học, trong lớp ai nấy đều thu dọn đồ đạc của mình rồi lần lượt rời đi.

Lộ Gia Mạt cũng vậy, cô chẳng hiểu gì, cứ thế cầm bộ đồng phục của Thịnh Dạng, tay kia ôm theo sách, bước ra khỏi lớp.

Cô lên tầng sáu về lớp mình lấy cặp, sau đó như mọi khi đi ra cổng trường để về nhà.

Nhưng hôm nay đường cô đi không giống mọi ngày. Khi ngang qua một tiệm thuốc 111, cô dừng lại rẽ vào, lúc ra tay đã có thêm một túi thuốc cảm.

Đi được vài bước, cô đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi rối ra sau tai. Một bà cụ đang dắt chó đi dạo, chú corgi nhỏ lắc mông chạy tới sát chân cô. Lộ Gia Mạt mỉm cười với bà, cúi xuống chào chú corgi một tiếng.

Tối hôm đó Thịnh Dạng về nhà sớm hơn Lộ Gia Mạt. Khi cô mở cửa bước vào, cậu vừa lấy một chai nước có ga từ tủ lạnh, một tay đóng cửa tủ, tay kia mở nắp chai. Cậu mặc áo thun trắng, quần đồng phục; dưới ánh đèn ấm áp của phòng khách, dáng người cậu càng thêm rõ nét, đẹp đến mức rành rọt từng đường nét.

Nhưng chưa được mấy giây, chẳng hiểu sao chai nước có ga này y như cố tình chống đối cậu, "phụt phụt" bắn trào ra một đống, văng đầy lên tay và áo cậu. Thịnh Dạng trở tay không kịp, vội cúi xuống rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ăn, lau sạch nước trên người và trên chai.

Đúng là đẹp trai không quá ba giây. Lộ Gia Mạt thu hồi tầm mắt, cúi xuống đổi giày, khẽ bật cười một tiếng.

Cô lê dép, xách túi thuốc, từng bước đi vào, tiến lại phía Thịnh Dạng. Cậu chống một cánh tay lên lưng ghế, đứng thoải mái, hơi ngửa đầu uống nước.

"Thịnh Dạng." Lộ Gia Mạt gọi thẳng.

Thịnh Dạng bị sặc ngay lập tức, yết hầu trượt lên xuống vài cái mới nuốt được ngụm nước, đôi mắt bị sặc đến mức hơi đỏ lên, quay sang nhìn cô: "Làm gì vậy?"

Trong lúc nói, trong lòng cậu còn không hiểu sao lại nghĩ, đây có phải lần đầu Lộ Gia Mạt gọi tên cậu không?

"Đồng phục." Lộ Gia Mạt ngẩng đầu nhìn cậu, đưa bộ đồng phục cho cậu trước.

Thịnh Dạng còn đang cầm nửa chai nước có ga, cứ thế nhận lấy. Sau khi nhận xong thì tiện tay quăng bộ đồng phục lên lưng ghế bên cạnh. Thấy Lộ Gia Mạt vẫn đứng đó, cậu ngước mắt, ánh nhìn dừng lại trên mắt cô hai giây. Trong lòng nghĩ: còn chuyện gì nữa?

"Cái này." Lộ Gia Mạt vẫn nhìn cậu, đưa túi thuốc đến trước mặt cậu, ánh mắt trong veo ngay thẳng. "Để cậu uống. Lần trước không phải cậu cho tôi thuốc giảm đau à?"

Ánh mắt Thịnh Dạng rơi xuống túi thuốc trong tay cô. Cậu cảm giác con nai nhỏ trong lòng mình lại đến rồi, húc tới húc lui. Ngón tay cầm chai nước vô thức siết chặt hơn một chút. Hai giây sau cậu mới nhận lấy, nghèn nghẹn trong mũi mà ậm ừ: "Ờ."

Hôm nay Thịnh Nhuế và Lộ Thành Hòa đều không ở nhà, TV phòng khách cũng không bật. Ngoài tiếng phanh xe điện thỉnh thoảng vọng lên từ dưới lầu, trong nhà thật ra rất yên tĩnh.

Cả hai đều không nói gì, đến không khí cũng im lìm.

Lộ Gia Mạt nghĩ, thuốc cũng đưa rồi, chẳng còn gì để nói nữa… hay là về phòng thôi.

Tâm lý Thịnh Dạng thì phức tạp hơn nhiều. Cậu đặt chai nước xuống, mở hộp thuốc, liếc qua liều lượng rồi bóc bốn viên, một hơi nuốt sạch. Tầm mắt của cậu từ đèn trần lướt sang đèn cây cạnh sofa, rồi một cách tự nhiên vòng trở lại trên người Lộ Gia Mạt. Cậu cao hơn cô khá nhiều, có thể nhìn thấy rõ trên mái tóc cô cột đuôi ngựa có một vòng ánh sáng vàng ấm áp bao quanh.

Yết hầu cậu lăn hai cái, nuốt xong thuốc. Hàng mi cụp xuống, mắt rơi trên hộp thuốc, giọng tỏ ra tự nhiên mà bắt chuyện: "Kỳ thi tháng này cậu thấy thế nào?"

"Hả?" Lộ Gia Mạt, vốn định quay đi, khựng lại một bước, ngoái đầu đáp thật thà: "Cũng ổn, chắc sẽ tốt hơn lần trước."

Trả lời xong, cô suy nghĩ một giây, theo phép lịch sự xã giao mà hỏi lại: "Còn cậu? Cảm giác thế nào?"

Biết phép qua lại đấy nhỉ. Thịnh Dạng cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười lười nhác. Một lúc sau, cậu lại nâng mí mắt lên quan sát nét mặt cô, cố tình trêu: "Tôi cũng ổn. Nhưng chắc tôi không thể khá hơn lần trước được."

"…"

Lộ Gia Mạt nhanh chóng lục lại trong đầu thứ hạng mấy lần thi trước của cậu: "…"

Giỏi đứng nhất lắm à.

Ngạo chết được ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!