Chương 12: Mèo Sao Vui Vẻ

"Cậu cười cái gì vậy?" Uông Minh Phi thừa lúc thầy đi tuần không để ý, lén sang lớp bên từ cửa sau, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Thịnh Dạng với vẻ khó hiểu, "Làm cái đề toán nát còn vui được à?"

Thịnh Dạng lười đáp, kéo hơi khóe môi xuống, nhưng chưa bao lâu, cậu lại nhàn nhạt nói: "Sao lại không được? Tôi yêu học thì sao?"

"Được chứ." Uông Minh Phi nhướng mày, liếc bài của cậu một cái, rồi lại khoa trương liếc cả phòng học, "Cả lớp làm gì có ai yêu học hơn cậu? Cậu là thần thi của trường chúng ta đấy, đại tiên ạ."

Thịnh Dạng: "…"

Đại tiên Thịnh làm bài cả một tối, chuông tan học vang rồi mà còn bị Trần Kỳ gọi giữ lại.

Uông Minh Phi nghĩa khí tràn trời còn đứng đợi cậu một chút, chưa mấy phút sau hai đứa đứng sóng vai đi trong hành lang.

Hôm nay bất chợt nổi gió lớn, lúc học tiết buổi tối còn đổ mưa một trận. Giờ mưa chỉ còn tí tách nhưng gió vẫn không ngừng.

Trong sân trường, thân cây bị gió ép cong xuống, lá rụng bay loạn. Tầng này gần như không còn ai, cửa phòng học đều đóng kín, chỉ có mấy khung cửa hành lang chưa chốt kỹ, gió tạt vào không ít mưa và lá.

"Anh Kỳ tìm cậu chuyện gì thế?" Uông Minh Phi vừa trả lời tin nhắn vừa nghiêng đầu nhìn Thịnh Dạng, thấy cậu thần hồn treo ngược cành cây thì bật cười, "Không phải thầy ấy tranh người với thầy Điền đâu nhỉ? Muốn giữ cậu lại tập trung cho đội toán thi đấu ấy."

"Cũng gần gần vậy." Thịnh Dạng uể oải kéo dài giọng. Cậu từ tốn kéo khóa áo đồng phục lên tận cổ, liếc qua ô cửa kia, bước tới đóng chặt rồi khóa lại.

"Thế cậu tính sao?" Uông Minh Phi tiếp lời. "Thời buổi này không double major thì đâu được gọi là dân chơi nữa. Trình Duệ còn ôm cả tin lẫn toán thi cạnh tranh mà. Còn cái thằng gì ấy, bên trường T… tên gì ấy nhỉ?"

"Lý Tư Hân." Cậu đáp.

"Đúng đúng, cậu ta đấy."

Thịnh Dạng đưa tay phủi cái lá bị gió thổi dính lên người, không so với ai khác, chỉ nói: "Xem lịch thi đi. Không trùng thì tốt, nếu trùng thì xem bên nào đánh thuận tay hơn."

Uông Minh Phi quá quen thái độ này của cậu, lại đổi sang chuyện khác: "Cậu chuẩn bị SAT với TOEFL tới đâu rồi? Lúc nào đi thi thì mình đi chung luôn. À đúng rồi, Phương Hoài tính đi đó, không ở lại trong nước nữa, bay qua học trường cấp ba bên Mỹ luôn."

Phương Hoài vốn học hệ quốc tế của trường cấp ba, Thịnh Dạng nghe vậy thì hơi bất ngờ: "Giờ này chuyển à?"

"Tầm sau lễ Quốc Khánh. Thằng đó bảo Quốc Khánh gặp anh em một bữa." Nói đến đây, Uông Minh Phi ngẩng khỏi màn hình điện thoại, nhớ ra gì đó rồi hỏi: "Có phải do công việc của bố cậu nên cậu khó đi nước ngoài không?"

Thịnh Dạng khựng lại. Một lát sau mới nhẹ cong môi, ném chiếc lá vào thùng rác cạnh cầu thang, tay đút trở lại túi: "Không có quy định đó."

Vừa dứt lời, điện thoại của cậu bất ngờ rung bần bật mấy cái liền.

"Ai thế?" Uông Minh Phi tò mò ló đầu sang.

Thịnh Dạng cũng tò mò chẳng kém. Cậu mở khóa xem, liền thấy Thịnh Nhuế gửi cho cậu tám chín mã nhận hàng. Mặt cậu đầy bất lực, nghiêng màn hình cho Uông Minh Phi xem.

Uông Minh Phi vừa liếc đã cười sắp nội thương, còn vỗ vai cậu với dáng vẻ nghĩa nặng đường xa, giọng thấm đẫm niềm vui trên nỗi khổ của người khác: "Cậu công nhân nhỏ còn chưa mau về đi. Lát nữa điểm nhận hàng đóng cửa là Chủ nhiệm Thịnh nhà cậu nổi giận đấy."

Quá đúng luôn. "Cậu công nhân Thịnh" tính từng phút chạy đến điểm lấy hàng, ôm một đống hộp chuyển phát nhanh, mở cửa phòng 502.

Lúc đó TV trong phòng khách đang chiếu bản tin buổi tối. Thịnh Dạng thò đầu vào mà không thấy bóng dáng Chủ nhiệm Thịnh đâu. Cậu cúi xuống đặt đống hàng ngay ngắn xuống đất, thay dép, vừa đi về phía phòng khách vừa gọi cho Chủ nhiệm Thịnh.

Cậu cầm điện thoại bên trái, đi tới sofa, vừa ngẩng lên đã lướt mắt qua màn hình TV. Nhìn rõ người đang xuất hiện trên bản tin, gương mặt cậu lập tức lạnh xuống. Cậu cúi người, đưa tay phải cầm điều khiển trên bàn trà, "tách" một tiếng tắt TV.

Không biết Chủ nhiệm Thịnh lại bận ở đâu, một lúc lâu sau mới nghe máy, bảo đang giúp đồng nghiệp đi công tác trông giùm con chó.

Cũng nhiệt tình thật, Thịnh Dạng nghĩ.

Rồi bà còn nhiệt tình giao thêm vài việc cho cậu làm. Thịnh Dạng làm theo, đi kiểm tra mấy chậu hoa bà coi như bảo bối, sau đó mới vào phòng luyện đề.

Buổi tối luôn trôi nhanh. Mấy tập đề làm xong, đã sang lúc nửa đêm.

Thịnh Dạng là người rất có kế hoạch, cậu không thích cảm giác bị quấy rối hay mất kiểm soát, nên cậu thích toán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!