Sáng sớm thứ Hai, Lộ Gia Mạt khoác áo đồng phục lên, ngồi xuống buộc chặt dây giày, cầm theo quyển từ vựng rồi đúng giờ ra khỏi nhà như thường lệ.
Đêm qua trời đổ một trận mưa, nhiệt độ hạ xuống đôi chút, mặt đất đầy lá rụng và những vũng nước lớn nhỏ.
Lộ Gia Mạt vừa đi vừa học từ, đường phố buổi sáng rất đông: những chiếc xe đạp công cộng vàng vàng xanh xanh, xe điện vụt qua, ô tô thì nhích từng chút một. Càng đến gần trường, học sinh mặc đồng phục càng nhiều.
Trước cổng trường có mấy thành viên hội học sinh đeo băng tay đỏ đang trực. Cô không để ý nhiều, chú ý vẫn đặt ở quyển từ trên tay.
Bất ngờ, bên cạnh cô vang lên tiếng thắng xe khẽ. Thịnh Dạng đạp chiếc xe địa hình lướt qua cạnh cô, cánh tay tùy ý đưa sang, bàn tay trái hết sức tự nhiên luồn dây thẻ đeo ngực vào cổ cô.
Cô sững lại, tay cầm quyển từ vựng khựng lơ lửng giữa không trung, bước chân dừng lại, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Ể? Sao cô lại quên mang thẻ?
Ngẩng đầu lên thì Thịnh Dạng đã đến cổng trường, xuống xe và dắt xe vào bên trong rồi.
Trong lớp ồn như cái chợ, các lớp phó bộ môn đang giục nộp bài. Uông Minh Phi vào lớp muộn hơn cô một chút, cầm cái bánh kẹp nóng hổi lao qua, rồi thắng gấp quay đầu lại: "Gia Mạt cứu mạng cứu mạng, cho tôi mượn tập đề tiếng Anh chép một chút."
Lộ Gia Mạt đầu còn chưa phản ứng kịp, động tác đã đi trước một bước: cô trút quai cặp khỏi vai, đặt cặp lên chân vừa nhấc lên một nửa, kéo khóa cặp và lục đề đưa cho cậu ta.
Khâu Quả đứng trên bục giảng, bày khí thế lớp trưởng đảo mắt quan sát khắp nơi. Nghe thấy nhạc vào sân đã phát trên loa, cô nàng hô lớn: "Mau lên nào mọi người, nghi thức thượng cờ không đợi người đâu đấy."
Lộ Gia Mạt vội vã như đi chợ, nộp xong tất cả bài tập, rồi theo dòng người ra hành lang xếp hàng từ thấp đến cao, cùng nhau đi xuống sân.
Sáng sớm vốn đã mơ màng, bài phát biểu nghìn năm như một của thầy giám thị trên đài thượng cờ càng khiến người ta buồn ngủ.
Khâu Quả chống không nổi, ngáp một cái. Nhân lúc Trần Tân Di không chú ý, cô ấy dịch chân lên một bước, tựa cằm lên vai Lộ Gia Mạt, giọng dính dính mơ màng: "Buồn ngủ chết mất… Cậu nói hồi trước trường cậu cũng là sau tiết thứ hai của buổi sáng mới thượng cờ hả? Thế chạy bộ thì sao?"
"Thứ Hai thì không chạy nữa." Lộ Gia Mạt nói.
"Hả?" Khâu Quả hơi ghen tị, trọng lượng cái đầu càng đè nặng lên vai cô, cằm cọ cọ như con chuột nhỏ: "Thế chẳng phải là được bớt một ngày chạy rồi còn gì."
Lộ Gia Mạt đương nhiên gật đầu: "Đúng rồi."
Lúc này xung quanh vang lên vài tràng vỗ tay lác đác, chủ nhiệm giáo dục trên bục thượng cờ vừa nói xong, liền đổi sang một học sinh khác lên tiếp.
Khâu Quả ngẩng đầu đón nắng, nheo mắt nhìn một cái rồi thở dài như mất hết hy vọng: "Xong rồi, tuần này người phát biểu dưới cờ lại là Trịnh Thính Tư hả, cậu ta nói lắm lắm, chắc còn phải đứng thêm một lúc nữa."
Phía trước đội ngũ có học sinh hội và thầy cô đi tới tuần tra chấm điểm, Khâu Quả vội vàng rụt nhanh về chỗ, đứng cho ngay ngắn.
Cố chống chọi cơn buồn ngủ, lại gắng thêm mười phút, cuối cùng tiếng nhạc tan hàng cũng vang lên.
Lộ Gia Mạt trở về lớp, nhân lúc còn một khoảng trước khi đánh trống, cô lấy phiếu đăng ký thi đấu từ trong cặp rồi chạy một chuyến lên văn phòng của Lỗ Thông Hải. Lỗ Thông Hải nhận lấy tờ đăng ký, vẻ mặt khá vui, thầy cẩn thận dặn cô địa điểm và thời gian học của lớp bồi dưỡng thi đấu, còn bảo có vấn đề gì thì cứ đến tìm thầy bất cứ lúc nào.
Lộ Gia Mạt chăm chú nghe xong liền gật đầu, cũng dùng giọng nghiêm túc đáp lại thầy: "Thầy, em sẽ cố gắng."
–
Buổi chiều hôm đó, tiết cuối cùng là Ngữ văn, học xong Lộ Gia Mạt ôm sách vở và túi bút lên phòng đa năng tầng bốn.
Cô đến không sớm không muộn, trong phòng học đã có hơn nửa số người. Cô không nhận ra tên ai cụ thể, nhưng nhìn mặt thì cảm giác học sinh lớp A1 chiếm nhiều nhất, lớp A2 với lớp A3 là hai lớp thực nghiệm Tự nhiên cũng không ít người, còn có vài bạn khối khác.
Nhưng nhiều người như vậy, mà nữ sinh lại rất ít.
Lộ Gia Mạt đứng ở cửa phòng học nhìn một vòng, rồi đi đến chỗ trống ở hàng thứ hai từ dưới lên, vị trí thứ ba tính từ cuối. Cô khẽ hỏi cô gái ngồi phía trong: "Ở đây có ai không?"
Đới Dư đang làm bài, nghe tiếng liền ngẩng đầu, tay vẫn cầm bút nhìn Lộ Gia Mạt một lượt: "Không, cậu ngồi đi."
Lộ Gia Mạt mím môi, khẽ cười một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!