Chương 82: Ngoại truyện 3 (Hoàn toàn văn)

Thị trấn Bạch Thủy có một đôi phu thê đến ở.

Nơi này gần biên ải, thương nhân qua lại tấp nập, vốn không phải chuyện hiếm lạ gì. Nhưng đôi phu thê này chuyển đến, vẫn khiến hàng xóm bàn tán xôn xao.

Không phải vì gì khác, mà vì hai người quá đỗi gây ấn tượng.

Nam giỏi sử dụng hỏa khí, làm nghề áp tiêu. Nữ hiểu biết chữ nghĩa, thỉnh thoảng dạy lũ trẻ trong trấn học hành.

***

"A Bảo, lại đi đến chỗ của Diệp tiên sinh à?"

Đại thẩm ở tiệm may vừa đứng bên đường tưới nước, thấy A Bảo xách cái gói nhỏ đi về phía tây thôn trấn, cười hỏi.

A Bảo đắc ý gật đầu: Dạ.

"Hồi trước Trịnh lão tiên sinh dạy học, không thấy ngươi chăm chỉ như vậy."

A Bảo kéo dài giọng nói:

"Con thích Diệp tiên sinh nhất —"

A Bảo quả thật thích Diệp tiên sinh nhất. Nàng không giống ông lão râu tóc bạc phơ dạy học trước đây, ngày nào cũng ôm mấy quyển sách dày cộp, bắt cậ uta lắc lư đầu học thuộc lòng Hiếu Kinh, Tam Tự Kinh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Diệp tiên sinh đã đi qua nhiều nơi, thấy nhiều chuyện đời, luôn có rất nhiều phong tục tập quán, đạo lý ở đời để kể, thú vị vô cùng.

Mỗi bước mỗi xa

Trong lòng A Bảo, Diệp tiên sinh là người hiểu biết nhiều nhất trên đời — nàng còn từng đến cả đất Ô Tư Tạng. Ngay cả những gã lái buôn ở trấn Bạch Thủy này, cũng chẳng mấy ai từng đặt chân đến đó.

"Nghe a ma nói, người Ô Tư rất xấu."

A Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, rụt rè hỏi.

Diệp tiên sinh mỉm cười, đặt bàn tay ấm áp lên đầu cậu ta:

"Ở đâu cũng có người tốt, ở đâu cũng có người xấu. Chúng ta không lấy xuất thân để đánh giá anh hùng, A Bảo nói có đúng không?"

A Bảo không hiểu

"không lấy xuất thân để đánh giá anh hùng" là gì, nhưng lúc Diệp tiên sinh nói câu này đã ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy mình là một người lớn thực thụ.

Thế là cậu ta trịnh trọng gật đầu, ghi nhớ câu nói này vào lòng.

Sau này có người đến gây rối ở cửa nhà Diệp tiên sinh, nói nàng là phận nữ tử mà lại xuất đầu lộ diện, làm bại hoại phong tục, xấu xa tột độ, A Bảo đã hét lên câu nói này, cũng thật sự khiến đám người kia chấn kinh.

Đương nhiên cũng có thể là vì phụ thân của A Bảo đến giúp đỡ, nắm đ.ấ. m của ông còn cứng hơn đám người gây rối kia nhiều.

Phụ thân của A Bảo làm thợ rèn cả đời, không nói được đạo lý lớn lao gì, chỉ biết vung chiếc kìm sắt, chửi ầm lên:

"Đây không phải Trung Nguyên, không nói những cái quy củ vớ vẩn đó, cút đi hết cho ta."

Sấm to mưa nhỏ, đám người kia bị đánh cho một trận, không dám đến nữa.

Nhìn thấy tiểu viện của Diệp tiên sinh ngay trước mắt rồi. Lúc này, chính là thời điểm hiếm có tốt đẹp của trấn Bạch Thủy, chim hót hoa nở, khiến lòng người ngứa ngáy.

Giữa sân có một cây đào già chẳng bao giờ kết trái, một đám trẻ con vây quanh ngồi dưới gốc cây, chăm chú nghe xong một tiết học. Diệp tiên sinh mặc chiếc váy dài màu nhạt, mái tóc đen búi cao, cài một chiếc trâm gỗ.

Đầu trâm là một đóa mai làm bằng ngọc Hòa Điền, trắng muốt đáng yêu, tựa như một bông tuyết đọng trên cành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!