Chương 80: Ngoại truyện 1

1.

"Cô nãi nãi ta cứ đứng canh ở đây, không có lệnh của lão gia, ai cũng không được vào!"

Cô nương nói chuyện tràn đầy khí lực, hai tay chống nạnh, đứng chắn ngay cửa, ra vẻ muốn đuổi người đi lắm. Chỉ là đôi mắt to tròn lại chớp chớp, lộ ra vài phần chột dạ.

Mấy tiểu thái giám khiêng rương gỗ đựng gấm vóc quan, người này nhìn người kia, đều là vẻ ngơ ngác.

Lẽ ra, Lý công công vừa xây nhà mới, Thái tử góp vui ban thưởng. Ai to gan lớn mật dám đuổi người ta ra ngoài?

Nhưng Lý công công quả thật là người tâm phúc trước mặt Thái tử, vị cô nương này lại trông lạ hoắc, không biết lai lịch thế nào, mạo muội đắc tội cũng không hay.

Đám người trong cung này không vào được sân, lại không thể về bẩm báo, trời nóng như đổ lửa, ai nấy đều bực bội.

Viên thái giám dẫn đầu lau mồ hôi, định bụng nói năng tử tế giải thích, chợt thấy một người từ xa chạy tới.

"Tô công công!" Người nọ bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tươi cười, "Đến mà không báo trước một tiếng, ta tới giờ mới biết tin."

Người đến là một tiểu thái giám dáng người không cao, mặt mày trắng trẻo, trông lanh lợi hoạt bát.

"Ôi chao, đây chẳng phải là Triệu công công sao." Tô công công khiêng rương hòm rất quen biết người trước mặt, hơi có chút bất mãn nói: "Ngài xem, bọn ta vất vả cả buổi, cô nương đây lại không cho vào nhà, chẳng phải để người khác chê cười sao."

Triệu Thường mặt mày tươi cười theo, liên tục chắp tay xin lỗi.

Lại nhìn kỹ cô nương đang đứng ở cửa, khuôn mặt xinh xắn, hai tay chống nạnh, dữ dằn như sư tử Hà Đông. Chắc là nha đầu mới được lão gia nhặt về, tên là Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc nghe thấy lời của thái giám khiêng rương thì bất mãn nói: "Lão gia đã dặn, ngài ấy không có ở nhà, không ai được vào."

Lý Chuẩn trước khi đi, quả thật có dặn một câu "Canh giữ viện cẩn thận, đừng để người không phận sự vào." Chỉ là thuận miệng nói vậy, có lẽ bản thân cũng quên rồi, kết quả vị này lại bảo thủ, coi như thánh chỉ.

Hồng Ngọc nói xong, đắc ý quay sang Triệu Thường. Nàng ấy gặp Triệu Thường hai lần rồi, biết hắn ta là người đi theo Lý Chuẩn. Tuy chưa nói chuyện bao giờ, nhưng trong lòng cảm thấy là người nhà: "Ê, ta làm có đúng hay không?"

Đúng, đúng quá đi chứ.

Triệu Thường thầm phàn nàn ở trong lòng.

Hắn ta có chút đau đầu với sở thích nhặt mót của Lý Chuẩn. Nhưng biết làm sao? Chẳng lẽ lại đi nói xấu chủ tử trước mặt người ngoài, bảo Lý Chuẩn nhặt về một con ngốc nghếch thật thà hay sao?

Hắn ta đành "bốp" một tiếng, quen tay tự tát vào mặt mình một cái. Tát xong, hắn ta móc từ trong n.g.ự. c ra mấy đồng bạc vụn: "Xin lỗi, xin lỗi, là ta hồ đồ. Thế này nhé, cái rương này ta sẽ khiêng vào. Mấy vị cũng vất vả rồi, chút tiền lẻ này, trên đường về mua chén trà uống, giải nhiệt."

Một màn này diễn ra tự nhiên thành thục, khiến Hồng Ngọc giật mình. Nàng ấy nghĩ ngợi hồi lâu, Triệu Thường chắc không phải là "người không phận sự", bèn gật đầu đồng ý. Bọn cung nhân thấy Triệu Thường vừa đ.ấ. m vừa xoa, cũng không tiện nói gì thêm, dù sao có tiền cầm mới là quan trọng nhất.

Bên này tiễn bọn thái giám khiêng rương rời đi, rương cũng đã vào chính đường.

Mỗi bước mỗi xa

Tấm gấm kia thêu hình thú quý hiếm, hoa lệ dị thường, lấp lánh sáng ngời. Hồng Ngọc trợn mắt há mồm: "Trời ơi đất hỡi, đây là thêu con hổ sao?"

Triệu Thường nhìn đôi mắt to tròn của nàng ấy, hận không thể rớt vào trong tấm vải, khẽ mỉa mai: "Ngươi còn biết cả hổ cơ đấy."

Hồng Ngọc lúc này mới chuyển mắt sang hắn ta, lòng còn sợ hãi nói: "Ngươi đối với bản thân thật là tàn nhẫn, nói tát là tát ngay."

"Nếu không phải cô nương ngốc nghếch như thế, ta cũng chẳng đến nỗi phải tát mình đâu." Triệu Thường không nhịn được, nói móc vài câu.

Không ngờ vị chủ này lại là một quả pháo, đụng vào là nổ. Hồng Ngọc không thèm nhìn vải nữa, hếch cổ lên: "Ngươi nói ai ngốc nghếch! Ngươi mới đồ dở hơi."

"Ngốc nghếch."

"Đồ dở hơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!