Lý Chuẩn đứng dậy, nhặt một thanh kiếm rơi trên đất, thử sức nặng.
Nặng tay, một thanh kiếm tốt thật sự. Máu trong rãnh kiếm đã khô, nhưng không ngăn được lưỡi kiếm sắc bén.
A Hoàng luôn đi theo, dường như hiểu ra điều gì, cắn lấy ống quần rách nát của Lý Chuẩn, không từ bỏ ý định kéo về phía bên cạnh.
Lý Chuẩn nhìn nó, khẽ cười, ôn tồn nói:
"Mi vẫn chưa thể đi cùng ta. Mi phải sống thật lâu, kể cho đàn con cháu đời đời nghe, năm xưa người nhặt mi về oai phong cỡ nào."
A Hoàng cuống quýt, vừa ngửi ngửi trên đất, vừa dùng mõm húc về phía bên cạnh, miệng sủa to gâu gâu. Nếu có thể nói, có lẽ sẽ chửi ầm cả lên.
Lý Chuẩn thấy hành động của nó buồn cười, lòng nảy sinh nghi ngờ, nhìn theo hướng nó hành động.
Dưới bể nước, có tiếng động nhẹ truyền đến.
Thanh kiếm trong tay hắn, leng keng một tiếng, rơi xuống đất.
A Hoàng liên tục đi theo, như thể đã hiểu điều gì, ngoạm lấy ống quần rách của Lý Chuẩn, không chịu buông ra mà kéo sang bên.
Lý Chuẩn nhìn nó, cười một cái, nhẹ nhàng nói:
"Ngươi vẫn chưa thể đi cùng ta. Ngươi phải sống đến già, kể cho một lứa con cháu nghe về người đã nhặt ngươi là người như thế nào."
***
Ba tháng sau, gần phủ Lâm Thao, trấn Bạch Thủy.
Mỗi bước mỗi xa
Theo tiết trời mà nói, lúc này đây chỉ mới vừa vào đông.
Nhưng vùng này là đất bắc, đã là gió lạnh thấu xương, khiến người ta khó đi lại. Vì vậy, căn tiệm mang tên quán trà Cửu Châu trong trấn kia, làm ăn đặc biệt phát đạt.
Căn tiệm này treo cờ hiệu bán trà, nhưng lại bán thiêu đao tử. Những người đi lại cưỡi ngựa áp tiêu, đều thích dừng chân ở đây, uống hai đồng rượu, ăn một đĩa đậu khô, nghe người kể chuyện một chút.
Hôm nay cũng như mọi ngày.
Người kể chuyện trên đài gõ phách một cái, mắt đảo một vòng, ra dáng ra vẻ kéo dài giọng, kể rằng:
"Lần trước có nói, tiên đế tân thiên, Thái tử kế vị. Việc đầu tiên là hạ lệnh, bắt giam tên thúc phụ tàn nhẫn kia lại, c.h.é. m đầu. Đáng thương cho Tấn Vương hùng tâm tráng chí, đến phút cuối tới được cung Càn Thanh, lại vẫn là kém một nước cờ.
Hiến Tông sớm nhìn thấu quỷ kế của Hoàng hậu, dùng một chiêu bắt rùa trong hũ, trước khi c.h.ế. t còn một lưới bắt hết những kẻ mưu đồ bất chính, thật là tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi!
"Dưới đài một tràng huýt sáo vang lên, vỏ dưa hấu, đậu vỡ cùng nhau ném lên đài. Tráng hán có vết sẹo trên mặt lên tiếng:"Ai muốn nghe ngươi kể cái này, mau kể chuyện nữ nhân cho gia!
"Người kể chuyện quen với cảnh này, cười nói:"Đừng nóng vội, chẳng phải đang kể đây sao. Nữ nhân trong cung này, có một người tính một người, ai đẹp nhất? Đương nhiên là sủng phi của tiên đế, sinh mẫu của đương kim Thánh thượng
- Bàng quý phi.
Bà ta tuy đã trạc tuổi trung niên, da như mỡ đông, sắc đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ, bộ n.g.ự. c to kia...
"Mọi người dưới đài, từng người từng người rướn dài cổ ra, nghe đến mê mẩn."Chỉ tiếc rằng, trước khi tiên đế chết, sợ hậu cung tranh đấu, liền phá bỏ tổ huấn 'có con không tuẫn táng'. Một tờ chiếu thư, tính mạng của Bàng quý phi và hoàng hậu đều làm nữ nhân triêu thiên, chôn sống theo ông ta. Đúng là: xưa nay hồng nhan bạc mệnh, mỹ nhân khó giữ.
Khi còn sống tranh đấu cả đời trong cung, c.h.ế. t rồi chẳng phải đều chôn trong một cái hố đất hay sao? Hà tất đau khổ đến thế!
"Người nghe chửi rủa ầm ĩ:"Lão già Hoàng đế này, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!
"Lão đại mặt sẹo kia ngẫm nghĩ, hỏi:"Vậy Bàng quý phi kia chẳng phải là sinh mẫu của đương kim Thánh thượng hay sao? Thánh thượng không nói một lời nào hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!