Chương 49: (Vô Đề)

Xa cách rồi lại trùng phùng, câu hỏi khiến Diệp Diệu An băn khoăn bấy lâu nay sắp vỡ tung lồng ngực, nàng hắng giọng, cuối cùng cũng hỏi ra:

"Ngươi làm như vậy, là vì cái gì?"

Vì quyền vì lợi, Lý Chuẩn hoàn toàn có thể áp chế được Diệp gia Trương gia, nhưng hắn không làm. Vì người, Lý Chuẩn hoàn toàn có thể cưỡng ép nàng. Bản thân không được, khí cụ luôn được, nhưng hắn cũng không làm. Mạo hiểm cái đầu rơi xuống đất, lừa trên gạt dưới, hắn mưu đồ cái gì?

Lý Chuẩn dừng lại, rút cây củi đầu đã cháy đen ra, trên nền đất mềm mại từng nét từng nét viết gì đó.

Diệp Diệu An nghiêng người tới xem, lại là một chữ tâm

Nàng có chút ảm đạm:

"Nhưng ta là người không có tâm."

Nàng dừng một chút, hối hận nói tiếp:

"Ta đã làm một chuyện rất xấu."

Lý Chuẩn chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt không một chút biểu cảm.

Sự im lặng này khuyến khích Diệp Diệu An. Chuyện xảy ra đêm nay vượt quá nhận thức của nàng, nàng cần một nơi để trút bầu tâm sự:

"Ta không hiểu, ta rõ ràng ngoan ngoãn như vậy, cái gì cũng không làm, tại sao Điền phu nhân lại muốn hại ta. Ta cũng không hiểu, đến phút cuối, tại sao mình lại không xuống tay được. Ta lại càng không hiểu..."

Diệp Diệu An nói đến đây, trở nên nghẹn ngào.

Không hiểu cái gì? Lý Chuẩn nhẹ nhàng hỏi.

"Khi ta nhìn thấy cả người bà ta bốc cháy, thật sự rất sợ hãi. Ta hận bà ta, hận đến mức muốn g.i.ế. c bà ta, nhưng ta cũng không muốn bà ta chết... là ta hại c.h.ế. t bà ta... ta vốn không muốn... ta thật sự không biết..."

Diệp Diệu An nói năng lộn xộn, hận thù không rõ ràng và sự hối hận tột độ, đan xen vào nhau, hòa lẫn thành một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp, gần như đè bẹp nàng.

Diệp Diệu An vẫn còn nhớ khi còn bé, mình thêu xong bông hoa, vui mừng khôn xiết mang đến chính phòng, Điền phu nhân vẻ mặt hiền từ thưởng cho nàng một viên kẹo mạch nha, vị ngọt tan vào tận đáy lòng.

Nhưng nàng cũng nhớ rõ trên cầu Hồng Nguyệt, Điền phu nhân vẻ mặt dữ tợn chất vấn nàng:

"Ngươi là cái thá gì? Con ả Tống di nương lại là cái thá gì?"

Nàng vùi mặt vào tay áo vừa được hơ khô, từ nghẹn ngào biến thành khóc rống:

"Có phải ta rất xấu không?"

Lý Chuẩn nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai run rẩy của Diệp Diệu An, đợi tiếng khóc của nàng dần lắng xuống, mới lên tiếng: "Khi không có xung đột lợi ích, cho chút ân huệ nhỏ, ai cũng làm được, điều này không có nghĩa là bọn họ tốt.

Còn nàng rõ ràng có cơ hội tự tay g.i.ế. c kẻ thù, lại lâm trận rút lui, ngược lại chứng tỏ nàng lương thiện. Người phàm vừa có thiện niệm, ắt có ác niệm.

Chỉ cần tà không thắng chính, sao có thể nói là xấu?Nhưng Điền phu nhân...Không liên quan đến nàng, nàng không làm gì cả. Cây cầu kia gãy, là trời xanh không dung, bà ta bị nghiệp chướng phản phệ.

"Mỗi bước mỗi xa Một lời này nói ra, gạt Diệp Diệu An ra ngoài hoàn toàn, khiến trong lòng nàng có chút an ủi. Lý Chuẩn sờ sờ mái tóc hơi rối của Diệp Diệu An sau khi khô, nhẹ nhàng hỏi:"Bây giờ thế nào? Trong lòng còn khó chịu không?

"Khi hắn nói chuyện, lồ ng n.g.ự. c rung nhẹ, khiến Diệp Diệu An mới phát hiện mình trong lúc vô thức đã tựa vào lòng hắn. Mặt nàng nóng lên, vội vàng tránh ra. Lý Chuẩn nhìn thấy sự hoảng loạn của nàng, không khỏi bật cười:"Phu nhân thật quá trở mặt rồi.

"Ý cười dần lan đến khuôn mặt Diệp Diệu An, nàng cúi đầu nhìn chữ"tâm

"nhỏ bé trên đất, hỏi:"Nói đến, đêm nay sao ngươi lại ở cầu Hồng Nguyệt?

"Lý Chuẩn không trả lời. Hắn đột nhiên như phát hiện ra điều gì, chỉ lên trời nói:"Phu nhân mau nhìn kìa.

"Diệp Diệu An theo tay hắn, ngẩng đầu lên, cả bầu trời ngân hà bao la đập vào mắt. Nàng đột nhiên nhớ ra, tuy đã trải qua một phen kinh hồn bạt vía, Thất Tịch vẫn chưa qua."Ngưu Lang và Chức Nữ, lúc này đang ở trên trời, đạp cầu Ô Thước gặp nhau sao?" Diệp Diệu An có chút mong đợi hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!