Chương 42: (Vô Đề)

Lý Chuẩn đã cáo lui sớm, từ trong cung trở về phủ. Triệu Thường nhận lệnh đi làm việc, Hồng Ngọc hộ chủ bất lực, trong lòng áy náy, cũng đi theo.

Màn đêm buông xuống, căn viện vốn còn chút hơi người bỗng chốc trở nên vắng vẻ.

Lý Chuẩn đẩy cửa phòng ngủ, chăn trong màn bị xô lệch, trên bàn còn bày một quyển sách đọc dở. Mực trên nghiên vừa khô, nứt thành những mảnh vụn li ti. Ngay cả chữ hỉ dán trên cửa sổ còn chưa phai màu, chủ nhân của căn phòng đã không còn ở đó.

Tất cả đều cho thấy chủ nhân căn phòng vừa vội vã rời đi, tựa hồ sẽ nhanh chóng trở về.

Hắn dừng lại bên giường, sờ vào tấm nệm mềm mại, rồi sau đó nằm xuống.

Mùi hương dịu nhẹ của Diệp Diệu An trong nháy mắt bao trùm lấy hắn, muôn vàn tư vị trào dâng trong lòng.

Từ sau khi thích khách đột nhập Đông Cung, hắn đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi. Mắt khép lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được, ngàn vạn ý nghĩ rối bời, lòng người khó đoán, nỗi lo lắng khôn lường.

Tất cả, cuối cùng đều hóa thành hai chữ, trong lòng hắn thầm nói với Diệp Diệu An: Đợi ta.

***

Diệp Diệu An mơ một giấc mơ.

Trong mơ, nàng đi trên một vùng đất mênh mông, không phân biệt được phương hướng. Trong lúc mơ màng, nàng nhận ra mình đang ở đâu, là bên ngoài Ứng Thiên Tự, cái sườn đồi cỏ thơm kia. Chỉ là lúc này đang là giữa mùa đông rét đậm, tuyết rơi đầy trời.

Nàng cảm thấy dưới chân như bị kim châm, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra lại đang đi chân trần.

Lạnh không? Bên cạnh có một âm thanh non nớt hỏi.

Diệp Diệu An cố gắng quay đầu lại, nhìn rõ người đang nói, nhưng làn sương trắng bao quanh khiến nàng không mở được mắt.

Nàng chỉ có thể gật đầu, thật sự rất lạnh.

Đứa bé kia sột soạt một hồi, lát sau Diệp Diệu An cảm thấy trên người ấm áp. Thì ra cậu đã cởi áo của mình, khoác lên vai Diệp Diệu An.

"Đưa áo cho ta, ngươi sẽ bị lạnh mất."

Diệp Diệu An lo lắng nói.

"Nam tử hán đại trượng phu, ta không sợ lạnh." Giọng nói non nớt run rẩy lộ ra lời nói dối của cậu. Đứa bé sợ Diệp Diệu An lại lải nhải, nắm lấy tay nàng:

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm phụ thân ngươi."

Không, ta không đi!

Diệp Diệu An lớn tiếng kêu lên.

Nàng không hiểu tại sao mình lại kháng cự như vậy, đứa bé kia rõ ràng cũng bị giật mình.

Nhưng c rất nhanh đã nghĩ thông suốt, vừa cười vừa nói:

"Không đi cũng vừa lúc, ngươi đã bắt thỏ bao giờ chưa? Trời tuyết bắt thỏ dễ nhất, có mấy con xám xịt còn chưa thay lông, bắt một phát trúng ngay."

Trong lúc nói chuyện, trong đống tuyết dường như thật sự nhảy ra một quả cầu lông xù, thò đầu ra nhìn ngó xung quanh.

"Thấy chưa? Kia có một con."

Diệp Diệu An gật đầu, cậu bé càng thêm hưng phấn:

"Không chỉ có ngươi biết bắt ve sầu, ta cũng cho ngươi xem tài nghệ, xem ta bắt thỏ giỏi thế nào."

Ve sầu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!