Bên trong viện Ngự Mã Giám.
Triệu Thường biết lần này mình làm việc gây hại, hối hận khôn nguôi, không dám nhìn thẳng Lý Chuẩn. Nhưng đợi hồi lâu, lời trách phạt của chủ tử vẫn chưa rơi xuống.
Hắn ta ngẩng đầu lên, liếc trộm nhìn, Lý Chuẩn mặt không biểu cảm, một tay mân mê yếm khóa trên bổ tử, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Lý Chuẩn mới mở miệng, câu hỏi khiến Triệu Thường bất ngờ:
"Phu nhân tự đi, hay là bị người bắt đi?"
Triệu Thường nghĩ trọng điểm này có phải là không đúng không, nhưng không dám nói ra, chỉ có thể kiên trì đáp: Tự đi ạ.
Lông mày Lý Chuẩn nhíu lại.
Triệu Thường sợ chủ tử nghĩ phu nhân mình lẳng lơ, vội vàng thêm vào một câu:
"Phu nhân biết mẫu thân bệnh nặng, nên mới đi theo Trương Bỉnh Trung, thật là một người có lòng hiếu thảo."
Câu nịnh hót này vốn chỉ là nói bừa, nhưng hàng mày đang nhíu chặt của Lý Chuẩn hơi giãn ra, hẳn là đã nghe lọt tai.
Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, mới nói: "Sự đã đến nước này, không còn cách nào khác. Trước tiên phải điều tra rõ ràng, xem phu nhân bị đưa đến đâu, đừng để nàng ấy chịu ủy khuất. Còn nữa, mấy ngày trước bảo ngươi thu xếp cho nha đầu của Diệp phủ, cũng đến lúc dùng đến rồi.
Nếu còn làm không xong, thì cả lần này lẫn lần trước, phạt ngươi một lượt."
Triệu Thường vội không ngừng nói dạ.
Với tâm trạng hiện tại của Lý Chuẩn, lấy kiếm đ.â. m cho tình địch một lỗ thủng trong suốt cũng còn nhẹ. Nhưng hiện giờ Diệp Diệu An đã bị Trương Bỉnh Trung mang đi, chẳng khác nào để dê vào miệng hổ.
Muốn vớt con dê ra được lành lặn, cũng không thể dồn con hổ đến đường cùng, phải tính toán kỹ lưỡng, không vội được, cũng không thể chậm trễ. Chỉ là không biết tin tức bị lộ ra từ đâu, ngoài Trương Bỉnh Trung ra, còn có ai biết chuyện này không?
Sai lầm sơ suất hắn đã chịu một lần, không thể để xảy ra lần thứ hai.
Ngoài Diệp Diệu An ra, trong thành Bắc Kinh còn không ít chuyện khiến hắn phiền lòng, ví dụ như Lưu Bảo Thành đường hoàng rời khỏi Hình Bộ.
***
Lưu Bảo Thành nhận được lệnh của Hoàng hậu nương nương, vội vàng rời khỏi chỗ Thường Huệ Viễn, chân như bôi dầu mà chạy về cung Khôn Ninh, sợ chậm một chút, đám người ở Hình Bộ không hiểu lý lẽ kia, sẽ nghiêm hình bức cung lão ta.
Cung Khôn Ninh quanh năm khói hương lượn lờ, ngay cả trên cửa sổ song chắn cũng thấm một mùi tro nhang, còn nồng hơn cả mùi ở Phật đường Hàm Nhược Quán.
Vào đến trong cung, gặp được ân nhân cứu mạng của mình, giọng nói the thé của Lưu Bảo Thành cũng trở nên ngọt ngào:
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế."
Dù được chăm sóc kỹ lưỡng, năm tháng vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt quý phụ mặc áo lụa vàng này, những đóa hoa bằng ngọc lục bảo lay động theo ánh sáng, không che giấu được những nếp nhăn chồng chất của bà ta.
Hoàng hậu nương nương gật đầu, giơ tay ra hiệu cho lão ta đứng dậy
- hai năm nay bà ta chuyên tâm tu bế khẩu thiền cho đứa nhi tử đã mất, ít nói hẳn đi.
Nhóm cung nhân đã luyện được bản lĩnh nhìn cử chỉ mà hành động, nối đuôi nhau đi ra ngoài, chỉ để lại Lưu Bảo Thành và Hoàng hậu.
"Tiểu nhân tội đáng muôn chết, ngàn vạn lần không ngờ lại trúng kế của Lý Chuẩn."
Khi Hoàng hậu mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn:
"Khổ lạc tùy duyên, đắc thất tùy duyên*."
*sướng khổ có thể mặc duyên số, được mất đều để mặc duyên số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!