Trương Bỉnh Trung bị đặt lên vị trí quân tử cao ngất, chỉ có thể dừng bước.
Trương Bỉnh Trung hắng hắng giọng:
"Tấm lòng của ta đối với nàng, nàng tự nhiên biết đến. Trước đây ta bị kẻ gian Lý Chuẩn lừa gạt, tưởng rằng nàng đã phơi thây bên ngoài, bằng không dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi cứu nàng. May mà mấy ngày trước ta nhận được tin..."
Diệp Diệu An cười nhạt, vẫn vẻ mặt dịu dàng:
"Ta có một chuyện, vẫn luôn nghĩ không ra, ngài từ đâu mà có được tin tức?"
Trương Bỉnh Trung nói:
"Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa. Lý Chuẩn tưởng rằng hắn đã dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết bại lộ, ngàn vạn không ngờ, tâm phúc của hắn tên Tả Hoài Ân lại phản bội hắn, gửi thư quy phục cho phụ thân của ta."
Hắn ta dừng một chút, dường như khô miệng, lại có vẻ hơi sợ hãi:
"May mà mấy ngày nay thân thể của phụ thân không khỏe, triền miên trên giường, thư từ đều là ta đọc cho ông ấy nghe, bằng không..."
Diệp Diệu An như đã hiểu ra, tiếp lời:
"Bằng không nếu lệnh tôn biết được, ta nhất định sẽ trở thành con bài uy h.i.ế. p Lý Chuẩn, xem ra cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì."
Trương Bỉnh Trung vốn vì vẻ đẹp của Diệp nhị cô nương mà động lòng, không ngờ nàng lại băng tuyết thông minh như vậy.
Hắn ta sợ Diệp Diệu An nản lòng, an ủi:
"Yên tâm, có ta bên cạnh nàng, không ai có thể động đến nàng nữa."
Diệp Diệu An không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt hỏi:
"Vậy Trương đại nhân nói mẫu thân ta bệnh nặng, là lừa ta sao?"
Trương Bỉnh Trung cảm thấy người trước mắt giống như một bức họa mỹ nhân, vòng eo thon thả có thể nắm trọn, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rũ xuống, thỉnh thoảng ánh mắt như làn nước gợn sóng ngày thu. Nàng đứng thẳng lưng, toát lên vẻ kiên cường khác biệt.
Hắn ta trầm ngâm nói:
"Nếu nàng không tin ta, cứ hỏi Xuân Lan sẽ biết."
Diệp Diệu An gật đầu, không nói gì nữa.
Trương Bỉnh Trung xuất thân tốt, tướng mạo tuấn tú, thỉnh thoảng đến ca lâu thuyền hoa đều được các cô nương vây quanh chiều chuộng, vì vậy trong chuyện nam nữ, hắn ta có vài phần tự cao.
Thấy Diệp Diệu An không có ý giữ hắn ta lại, hắn ta cũng không muốn ngày đầu tiên đã làm kẻ vô lại, bèn cáo từ ra về.
Mỗi bước mỗi xa
Diệp Diệu An nhìn bóng lưng Trương Bỉnh Trung đi xa, chìm vào suy tư.
"Nhị cô nương, nô tỳ..." Xuân Lan không biết đã trở lại từ lúc nào, đứng một bên, vẻ mặt lúng túng.
Diệp Diệu An đứng dậy, kéo nàng ấy đến trước mặt:
"Chuyện của di nương, ngươi nói tỉ mỉ với ta xem."
Nàng thấy Xuân Lan vẫn vẻ mặt lúng túng, thái độ càng thêm ôn hòa:
"Có những chuyện, ngươi cũng không làm chủ được, ta tự nhiên sẽ không trách ngươi."
Xuân Lan vẻ mặt cảm kích, bỏ qua chuyện không hay này, nàng ấy đối với chủ tử của mình là thật lòng thật dạ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!