Chương 39: (Vô Đề)

Biệt viện mà Trương Bỉnh Trung dùng để kim ốc tàng kiều cách đó không xa, chưa đến một canh giờ đã tới nơi.

Diệp Diệu An xuống xe, bước vào khu vườn mát mẻ kia, người còn chưa đứng vững, đã thấy một bóng người từ xa chạy tới.

Cô nương!

Tiếng kêu này như khóc như than, réo rắt ai oán thê lương.

Diệp Diệu An ngẩn người, rất nhanh nhận ra người trước mắt, là nha hoàn thân cận của nàng khi còn ở Diệp phủ. Giọng nàng cũng run rẩy, hốc mắt hơi ướt: Xuân Lan.

Trương Bỉnh Trung theo sau, thấy cảnh chủ tớ gặp lại này, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý nhàn nhạt. Có một chuyện thế này, Diệp Diệu An hẳn là sẽ nhớ đến cái tốt của hắn ta.

"Nô tỳ cứ tưởng cô nương đã c.h.ế. t rồi... May mà có đại ân đại đức của Trương đại nhân, đã cứu được người!" Xuân Lan vừa nói, thói quen hầu hạ từ xưa lại trỗi dậy,

"Cô nương nhất định đã chịu không ít kinh hãi, trông gầy đi nhiều rồi, mau để Xuân Lan bồi bổ cho người đi."

Diệp Diệu An theo Xuân Lan đi về phía sương phòng, người cũng dần bình tĩnh lại sau niềm vui gặp lại, ôn tồn hỏi:

"Trước tiên không vội thu dọn. Di nương đâu? Sức khỏe của ngài ấy thế nào rồi, ta muốn đi thăm ngài ấy."

Xuân Lan khựng bước, khẽ nói:

"Di nương vẫn còn ở Diệp phủ, chưa đến đây."

Nghi hoặc dần dần kết thành một nắm trong lòng Diệp Diệu An: Tống di nương không ở đây, Xuân Lan làm sao đến được?

Nàng trầm ngâm nhìn Xuân Lan và Trương Bỉnh Trung, một người trên mặt là một vệt ửng hồng xấu hổ, một người lộ ra vẻ quẫn bách không được tự nhiên. Nhìn lại Xuân Lan, mặt tươi rói, mặc áo cánh tay hẹp màu xanh non thêu cành hoa, đúng là một thiếu nữ xinh đẹp mới gả.

Diệp Diệu An nghĩ ngợi trong lòng, đoán được tám chín phần. Hẳn là Trương Bỉnh Trung mượn chuyện thành thân này, xin Xuân Lan từ Diệp phủ.

Nếu có thể khiến phu quân thu tâm, bán một ân tình có sẵn, một nha đầu thông phòng quả thật chẳng là gì. Huống chi Xuân Lan là người trong nhà biết rõ gốc gác, dù sao cũng hơn đám người ngoài đường ngoài chợ một chút.

Diệp Diệu Uyển từ khi sinh ra đã là số mệnh làm chính phòng, nàng ta có lẽ không bao dung được Diệp Diệu An, nhưng lòng dạ bao dung một nha đầu thì nàng ta vẫn có.

Danh sĩ phong lưu, có một hai người tình, chẳng có gì lạ, ngay cả Lưu Bảo Thành loại người không làm được trò trống gì, cũng hận không thể cưới mấy phòng thê thiếp. Người như Lý Chuẩn thân cư địa vị cao, không gần nữ sắc, ngược lại là hiếm thấy.

Trương Bỉnh Trung sợ nàng nhìn ra manh mối, sẽ ghen tuông, vội nói:

"Cô nương hẳn là mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, bên phía di nương, ta nhất định sẽ nghĩ cách..."

Diệp Diệu An nhìn khuôn mặt quý phái bức người của hắn ta lộ ra vẻ vội vàng, nhàn nhạt gật đầu. Nàng cũng thầm kinh ngạc về sự trấn tĩnh của mình, nếu là trước đây, làm sao cũng phải rơi vài giọt lệ, chôn cất đóa hoa một lần, mới không phụ tấm chân tình của mình.

Nhưng bây giờ, nàng không hận Trương Bỉnh Trung, cũng không trách Xuân Lan.

Xem ra cái chậu lửa đốt lá thư kia, cũng đã đốt c.h.ế. t trái tim thiếu nữ đang hoài xuân của nàng rồi.

Trong lòng Xuân Lan áy náy, càng thêm ân cần.

Diệp Diệu An không từ chối, theo nàng ấy vào nhà, ngồi xuống bên giường.

Trương Bỉnh Trung đứng ở cửa, không tiện vào, chỉ đứng từ xa nhìn, ánh nắng chiếu lên người hắn ta vẽ ra một đường viền vàng phù phiếm.

Căn phòng ngủ nhỏ bé này, cấu tạo vuông vắn, đồ đạc bày biện lại có vài phần giống với khuê phòng của nàng ở Diệp phủ.

Nhìn vẻ mặt trầm tư của Diệp Diệu An, Xuân Lan cố gắng cười:

"Là nô tỳ bày biện đấy ạ, đồ đạc đều sắp xếp y như cũ, mong cô nương ở đây được thoải mái hơn."

Diệp Diệu An gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Xuân Lan, khẽ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!