Chương 3: (Vô Đề)

Mười ngày trôi qua, nhìn thấy đóa hoa sen tịnh đế trên đồ thêu dần hiện lên hình dáng, bên Tống di nương vẫn không có động tĩnh gì, sách mà Diệp Diệu An đọc hàng ngày cũng đã chuyển sang

"Kinh Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật".

Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng, huyễn, bào, ảnh, như lộ diệc như điện*.

*Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn, bọt, bóng, như sương, như chớp loé.

Nàng mặc niệm, tĩnh tâm, tĩnh khí, tĩnh thần. Như vậy mới dần làm cho tâm hồn như đang bị chiên rán trong chảo dầu bình tĩnh lại, người cũng gầy đi một vòng, vác bộ quần áo mặc lên người cũng kêu lạch cạch.

Hôm sau, trời vừa sáng, khí lạnh vẫn chưa tan đi hết.

Diệp Diệu An ngồi trước gương, để Xuân Lan chải tóc cho nàng. Chưa kịp cài trâm, phía sau đã không còn động tĩnh.

Nàng liếc nhìn qua gương, phát hiện Xuân Lan đang che mặt khóc.

"Mới sáng sớm, khóc cái gì, không may mắn chút nào."

Không, không có gì. Xuân Lan lau mặt, hít hít mũi, cố gắng ngăn nước mắt,

"Nô tì chỉ nghĩ, cô nương vào cung, không có ai bên cạnh, nếu đêm đến đói bụng thì sao… Phu nhân thật tàn nhẫn."

Này ngươi nghe xem, Diệp Diệu An không biết an ủi thế nào, chỉ có thể cắt ngang lời nàng ấy,

"Bên ngoài có tiếng gì đang kêu, thời tiết này còn có chim hoàng oanh sao?"

Nghiêng tai lắng nghe, xa xa quả thật có chút ríu rít, tiếng kêu cực kỳ vui mừng rộn rã.

"Nghe âm thanh này không giống, mà tức phụ Tam gia ở viện bên cạnh mới nuôi một con sáo."

Diệp Diệu An cười cười, nhận lấy trâm từ tay Xuân Lan, nói với nàng ấy:

"Âm thanh này nghe hay ghê. Còn lại cứ để ta tự làm, ngươi đi xem giúp ta đi."

Xuân Lan đáp lời rồi đi.

Qua một lúc lâu, tấm rèm mềm mại lay động, phất lên một làn gió nhẹ nhàng, thoảng bay, êm ái.

"Có nhìn rõ là chim gì không?" Diệp Diệu An tưởng là Xuân Lan đã trở lại, quay đầu hỏi, nhưng nghe thấy lạch cạch một tiếng, một hòn đá nhỏ từ bên ngoài ném vào.

Nàng ngẩn người, xốc rèm lên nhìn ra ngoài, bốn bề vắng lặng, như thể ngay cả bà tử làm việc vặt cũng được nhàn rỗi. Nàng có chút nghi ngờ nhặt hòn đá kia lên, mới thấy trên đó có một phong thư được buộc chỉ, niêm phong bằng sáp.

Diệp Diệu An xé phong bì, mở ra nhìn, bên trên là một bài thơ:

Sổ thanh đề quyết, hựu báo phương phi yết. tích xuân cánh bả tàn hồng chiết. Vũ khinh phong sắc bạo, mai tử thanh thời tiết. Vĩnh Phong liễu, vô nhân tận nhật phi hoa tuyết. Mạc bả yêu huyền bát, oán cực huyền năng thuyết.

*Một vài tiếng cuốc, lại báo mùa hoa hết.

Tiếc xuân gượng chọn cành tàn ngắt.

Mưa rây gió thét gào, Mơ vẫn còn quả chát. Liễu Vĩnh Phong, vắng người trọn buổi hoa như tuyết. Chớ gảy cung đàn hát, oán hận đàn ngỏ hết. (Bài thờ Thiên thu tuế của Trương Tiên, bản dịch của Châu Hải Đường trên thivien. net)

Mỗi bước mỗi xa

Chữ viết như rồng bay, nét chữ cứng cáp, bút lực mạnh mẽ.

Chữ ký ở cuối thư, chỉ là một chữ An nho nhỏ. Như thể có tình lang đang gọi khuê danh của nàng, cũng tựa như hứa hẹn sự cho sự bình an cho nàng.

"Tâm tự song ty võng, trung hữu thiên thiên kết*."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!