Diệp Diệu An lăn qua lộn lại trằn trọc trên giường cả đêm, mãi đến gần sáng mới mơ màng thiếp đi, trong mơ thấy một hai đứa bé bụ bẫm, vừa chạy theo nàng vừa gọi mẫu thân.
Sáng sớm tỉnh dậy, sợ tới mức mắt sưng húp, chẳng khác nào mắt cá vàng.
Hồng Ngọc thấy Diệp Diệu An như vậy, còn chật vật hơn cả ngày thành thân hôm ấy, nhất thời kinh hãi:
"Phu nhân thế này là làm sao vậy?"
Bữa sáng là canh bồ câu hầm lửa nhỏ, một chén nhỏ xíu.
Diệp Diệu An uống hai ngụm, cảm thấy trong dạ dày đầy mỡ ngây ngấy, có chút buồn nôn.
Diệp Diệu An nhớ lại lúc Trương di nương mang thai, một chút dầu mỡ cũng không đụng vào. Mỗi lần gặp bà ấy, trên tay đều cầm thứ trái cây chua chua.
Xong rồi, thật xong rồi.
Diệp Diệu An cầm thìa, nặng trĩu như cầm một chiếc kích.
Do dự hồi lâu, nàng cảm thấy hiện tại chỉ có thể nói với Hồng Ngọc, bèn từng chút một nói ra những lời trong lòng:
"Ta... hình như có thai rồi."
Nói xong, vừa thẹn lại sợ, trên mặt một mảnh đỏ bừng.
Hả? Hồng Ngọc sợ tới mức đánh rơi cả đôi đũa bạc gắp thức ăn trên tay xuống đất.
Có... có thai rồi?
Hồng Ngọc xuất thân từ chốn chợ búa, câu lan viện ổ gái gú đều từng thấy qua, về chuyện này hiểu biết hơn Diệp Diệu An nhiều.
Nàng ấy nghĩ đến việc lão gia đã bị cắt sạch sẽ ở dưới, không thể nào được.
Cho dù Lý Chuẩn thật sự nghịch thiên cải mệnh, thì ngày tháng cũng không đúng.
Hồng Ngọc cẩn thận hỏi:
"Phu nhân có phải bị chậm quý thủy rồi không?"
Diệp Diệu An tính toán ngày tháng, lắc đầu.
Hồng Ngọc lại hỏi:
"Vậy phu nhân sao lại nói lời ấy?"
"Ta và hắn nằm chung một chỗ, bây giờ lại buồn nôn."
"Chỉ nằm thôi sao? Không có ai chồng lên ai hả?"
Diệp Diệu An bị câu hỏi này làm sửng sốt, hỏi ngược lại:
"Cái gì mà ai chồng lên ai?"
Hồng Ngọc lúc này mới hiểu ra, thở phào một hơi, nhặt đôi đũa rơi trên đất lên.
"Ôi, cô nãi nãi của ta, hóa ra ngài là người không hiểu chuyện, khiến nô tỳ sợ hãi." Hồng Ngọc cười nói.
Cuối cùng, nàng ấy lại nói:
"Đừng sợ, chuyện này để nô tỳ lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!