Chương 16: (Vô Đề)

Diệp Diệu An nghĩ vậy, liền không chịu lên tiếng nữa, người căng thẳng cứng đờ, những đóa hoa thêu trên bối tử cũng bất động, dường như cả người hóa thành một chiếc bình hoa sứ lớn.

Lý Chuẩn nhận ra sự phòng bị của nàng, cười cười, đứng dậy, đi vòng đến bên khung thêu cạnh cửa sổ, dùng tay vuốt nhẹ những đường nét chim trả mới vẽ lên.

Một hình ảnh chim trả nhìn như đang muốn bay lên, nhưng thực tế lại bị gắn chặt trên khung thêu, không thể cử động.

Lý Chuẩn khẽ hỏi: Không mệt sao?

Diệp Diệu An không hiểu: Mệt gì?

Lý Chuẩn chỉ vào mẫu thêu:

"Thêu cái này. Ngày ngày vẽ rồi thêu, thêu rồi vẽ."

Diệp Diệu An cho rằng hắn là người không hiểu, chỉ có thể giải thích:

"Đức, ngôn, dung, công. Nữ hồng chính là cái cuối cùng. Đó vốn là chuyện nên làm, vì vậy không cảm thấy mệt."

Lý Chuẩn gật đầu, như thể bị nàng thuyết phục, bỗng nhiên đổi chủ đề:

"Phu nhân đã từng chịu đói qua chưa?"

Thấy vẻ mặt của Diệp Diệu An ngơ ngác, hắn không để ý mà tiếp tục nói:

"Những năm trước kia ở Thiên Tân bị nạn mất mùa đói kém, lưu dân khắp nơi, phải đổi con cho nhau mà ăn."

Diệp Diệu An có nghe qua chuyện này, phía nam châu chấu bay đầy trời, sau đó Thiên Tân lại xảy ra ôn dịch, khắp nơi là người đói khát xin ăn. Nhưng lúc đó nàng lớn lên trong phủ đệ quý tộc ở kinh thành, ăn mặc không lo, tuổi lại còn nhỏ, ấn tượng không sâu sắc.

Lý Chuẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư:

"Người không có con, chỉ có thể đi bóc vỏ cây, đào rễ mà ăn. Đến cuối cùng, ngay cả rễ cây cũng không còn, trên mặt đất toàn là những hố đất. Không muốn chết, chỉ có thể nhét đất Quan Âm vào miệng."

Hắn dừng lại một chút, mới nói tiếp:

"Đất Quan Âm khô ráp, ăn vào miễn cưỡng được lửng dạ. Ăn nhiều, bụng trướng tròn, đau đớn lăn lộn trên đất, không chịu nổi, có người ruột gan đau đớn như đứt từng khúc mà chết."

Xác người đói vừa mới chết, đằng sau là đàn đàn lũ lũ chó hoang liền xông tới, xé xác những tứ chi gầy trơ xương, liều mạng gặm nhấm.

Người sống vì muốn sống, chỉ có thể cùng chó hoang tranh giành, cướp xác c.h.ế. t mà ăn.

Diệp Diệu An hoảng sợ, Lý Chuẩn nói sống động như vậy, là chuyện mà hắn đã trải nghiệm rồi ư?

"Phu nhân vừa nói có những chuyện là do số mệnh đã định, nên là như thế. Vậy những đứa trẻ bị nấu mà ăn kia, những xác người c.h.ế. t đói không toàn thây, cũng là nên như thế hay sao?"

Diệp Diệu An sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Lý Chuẩn xoay người lại, tiến về phía Diệp Diệu An, hắn có vóc dáng khá cao lớn, mơ hồ tạo ra cảm giác áp bách cho người ta.

"Người tốt không làm điều ác, không hại người, dựa vào cái gì mà lại rơi vào kết cục như vậy? Chuyện trên đời, cái gì mới là nên, cái gì là không nên? Ông trời có phán xét không?"

Diệp Diệu An bị hù nhảy dựng, vội lùi lại phía sau, suýt nữa ngã ra sau ghế.

"Nếu ông trời không có phán xét, vậy theo ta thấy, chỉ cần phu nhân vui vẻ, thì đó chính là nên. Ta là một tên hoạn quan thô lỗ, không có nhiều quy củ như vậy. Cái gì mà 'nữ tử vô tài mới là đức', cái gì mà đức ngôn dung công, đều là chó má."

Nói nhiều như vậy, cuối cùng Lý Chuẩn lại hướng đến nàng.

Diệp Diệu An chưa từng nghe những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nhất thời bị sự thô bỉ của Lý Chuẩn trấn áp.

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng lại cảm thấy có chút hả hê với những lời phản nghịch của Lý Chuẩn, trên mặt lộ ra vẻ thả lỏng. Giống như đóa hoa đẫm sương mai, tìm được ánh mặt trời, trở nên tràn trề ý xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!