Chương 14: (Vô Đề)

Trên đài đang diễn vở kịch hỉ tang Ngọc Hoàn Ký, dưới đài là muôn vàn muôn ngàn tâm tư.

Diệp Diệu Uyên ngồi bên cạnh Điền phu nhân, cách vài cái bàn, đôi mắt dán chặt vào trên người Trương Bỉnh Trung. Trương Bỉnh Trung thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi thẳng ngay ngắn, đĩa trái cây trước mặt cũng không hề động đến, nghe kịch mà say mê.

Trong kịch, nhân vật thư sinh thời nhà Đường là Vi Cao cùng kỹ nữ Ngọc Tiêu yêu nhau tha thiết, tiếc rằng thân phận khác biệt nên không thể có kết cục tốt.

Sau khi mỗi người một ngả, Ngọc Tiêu nuốt nhẫn ngọc mà chết, nhưng trời cao không phụ người có lòng, sau khi Ngọc Tiêu c.h.ế. t đi được chuyển thế, Vi Cao phát đạt, cuối cùng hai người cũng thành đôi.

Hắn ta và Diệp Diệu An, liệu cũng sẽ có một hồi như thế chăng?

Trương Bỉnh Trung nhìn thanh kỹ trên đài với gương mặt được tô son trát phấn lòe loẹt, trong lòng bỗng trở nên m.ô.n. g lung.

"Quân ân tự hải hạo vô biên, đãn bả đan tâm…" Giọng hát của ca kỹ như chim oanh, tay chỉ như hoa, đang chuẩn bị cất giọng cao vứt, liếc mắt nhìn xuống đài, tiếng hát kia bỗng nhiên biến thành tiếng thét chói tai: Á!—

Mọi người kinh hãi, một nữ nhân trung niên tóc tai bù xù xông vào sân!

Nữ nhân kia ngây dại, dường như mắc bệnh điên loạn, phía sau là đám nha đầu tiểu tử thở không ra hơi.

"Thứ vô dụng, một mụ điên cũng không trông nổi!"

Điền phu nhân đứng dậy, tức giận quát,

"Còn không đưa di nương trở về!"

Trương Bỉnh Trung nghe thấy câu này, mới nhận ra nữ nhân điên cuồng này chính là Tống di nương, thân mẫu của Diệp Diệu An.

Chỉ có điều, Tống di nương trước mắt, so với phụ nhân giàu có mấy ngày trước còn đến cầu xin hắn ta, đã là hai người khác hẳn.

Tống di nương với tóc tai không chải, khóe miệng chảy nước dãi, trong miệng lẩm bẩm không rõ, lúc thì lão gia, lúc thì gọi tỷ nhi, khiến người ta không thể phân biệt được.

Gia đinh trước đây kiêng kỵ thân phận của Tống di nương, không dám ra tay nặng, nhưng giờ nghe theo lệnh của chủ mẫu, liền xông lên bao vây lấy bà.

Vừa động đến, Tống di nương như bừng tỉnh, tỉnh táo lại. Bà đảo mắt qua đám người đang nhìn nhau dò xét, ánh mắt dừng lại ở Trương Bỉnh Trung, bỗng nhiên lao tới, đẩy những hạ nhân đang vây quanh ra.

"Diệu An chưa chết, Diệu An chưa chết…" Bà chạy đến, ghé sát vào bên tay Trương Bỉnh Trung, nhỏ giọng nói:

"Trên lưng t.h. i t.h. ể kia không có nốt ruồi…"

"Còn ngây ra đó làm gì, đừng để thất lễ với Trương đại nhân." Diệp Minh Chiếu nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, Tống di nương nhanh chóng bị người lôi đi.

"Lão gia! Lão gia! Ta không điên… Ông phải làm chủ cho ta…" Tống di nương la hét, mất hết dáng vẻ,

"Các ngươi đều muốn hại con bé… sớm muộn gì cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục, chịu khổ trong vạc dầu —ô—" Hàng ngàn hàng vạn lời nguyền rủa độc ác chưa kịp nói ra, đã bị hạ nhân dùng khăn bịt miệng, cứng nhắc kéo đi.

Kẻ điên đã đi, vở kịch không hát nữa, nhất thời trở nên yên tĩnh.

May mà chủ đoàn kịch Hải Diêm là người biết nhìn sắc mặt, lập tức gọi người kéo hồ cầm kéo tiếp, khách khứa cũng hoàn hồn, bắt đầu nói những lời xã giao hoa mỹ.

Chi chi nha nha, ô ô yết yết, náo nhiệt ầm ĩ, đúng là một vở kịch lạc điệu hoang đường.

Trương Bỉnh Trung ngồi im không nói gì, chỉ cầm một hạt hạnh nhân rang muối trong tay, dùng đầu ngón tay ép mạnh một cái, phát ra tiếng ba giòn giã.

***

"Lý Chuẩn dám cướp hôn của Thánh thượng, thì cho dù hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ để chặt."

Người nói chuyện có giọng điệu như ngâm đường, vừa tròn vừa trơn mượt.

Đại thái giám Lưu Bảo Thành nằm nghiêng người trên giường phù dung, xoay quả óc chó trong tay, không nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!