Diệp Diệu An cảm thấy mình như đang đi trong sương mù, mọi nơi đều mờ mịt không nhìn rõ.
Bỗng nhiên sương tan, nàng thấy một tiểu cô nương búi tóc trái đào, khoảng năm sáu tuổi, đang giơ cao một cành liễu dài, kiên trì chọc với lên cây.
Ve sầu bị tiểu cô nương làm cho hoảng sợ đều im bặt, chỉ còn lại tiếng lá cây bị gió phất kêu sàn sạt.
"Ngươi như vậy sẽ làm ve chạy mất đấy." Bé trai bên cạnh bĩu môi nói với tiểu cô nương. Mặt mũi cậu bé non nớt, béo tròn chắc nịch như búp bê trong tranh tết.
Không có đâu.
Tiểu cô nương phớt lờ cậu bé, tiếp tục hành động mình, khiến cậu bé tức giận ngồi xổm xuống, quay đầu không thèm nhìn tiểu cô nương nữa.
Xa xa truyền đến tiếng nữ nhân la lên:
"Tiểu tổ tông của ta, cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi, mới đi thắp hương một lát, ngài đã chạy mất dạng."
"Ma ma đến tìm ta rồi."
Tiểu cô nương bĩu môi.
"Chúng ta trốn đi thôi, còn có thể chơi thêm một lúc." Cậu bé đề nghị.
Tiểu cô nương chưa kịp trả lời, đã thấy ngoài bà vú, còn có một người nam nhân trung niên hiền hậu, ông ta mở tay hướng về phía tiểu cô nương, thấp giọng nói: Lại đây, Diệu An.
Phụ thân!
Tiểu cô nương vui vẻ chạy lại, kéo lấy tay phụ thân, đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, quay lại lớn tiếng gọi cậu bé:
"Ngày mai ta sẽ lại đến, chờ ta bắt ve cho ngươi!"
Cậu bé đứng dậy, phủi bụi trên người, mặt đầy tiếc nuối, gật đầu.
Tiểu cô nương bên phụ thân ríu rít, chia sẻ niềm vui sau vài ngày không gặp, còn phụ thân chỉ nắm lấy tay của tiểu cô nương, không nói được một lời.
Diệp Diệu An theo chân mình lúc còn nhỏ, từng bước tiến về phía trước, càng đi, sương mù càng dày đặc.
Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng kêu thét chói tai, liền ba bước thành hai, chạy vội lên trước.
Đợi đến khi Diệp Diệu An từ trong sương mù miễn cưỡng nhìn rõ, mới phát hiện nàng lúc còn nhỏ bị trói chặt, bị phụ thân đẩy mạnh vào một cái hố sâu!
Tiểu cô nương khóc lóc, kêu gào, nhưng không ai để ý.
Phụ thân tay cầm xẻng, biểu tình đờ đẫn, chỉ từng nhát đổ đất xuống hố:
"Tỷ nhi an tâm rời đi đi, cứ coi như là vì Diệp gia… là phụ thân có lỗi với con, kiếp sau đầu thai làm thân nam nhi…"
Đất vàng từng nắm từng nắm đổ xuống, phủ trời lấp đất, chật kín không còn kẽ hỡ.
Diệp Diệu An lao tới, gào khóc, dùng tay liều mạng cào bới lớp đất lấp, nhưng tiếng tiểu cô nương trong hố càng lúc càng yếu, rồi dần dần không nghe thấy nữa.
Diệp Diệu An ngã xuống hố chôn người kia, đất tanh đầy đầu đầy cổ, cổ họng ngập tràn một trận tanh ngọt.
Bỗng phía sau có một đôi tay ngọc sơn móng đỏ được sống an nhàn sung sướng kéo nàng lên. Nàng quay lại nhìn, thì ra là Điền phu nhân cũng tóc tai bù xù, mặt đầy huyết lệ, túm chặt cổ nàng, lớn tiếng chất vấn:
"Sao ngươi còn chưa chết? Đền thờ đã lập rồi! Nếu ngươi không chết, bọn ta đều phải chết!"
Diệp Diệu An bừng tỉnh, ngồi bật dậy, phát hiện trong phòng đã sáng tỏ, nhìn ra đã là giữa trưa. Nàng đưa tay sờ mặt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, nàng ngồi một lúc mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn bên cạnh, phát hiện chăn bên cạnh đã được gấp gọn gàng, Lý Chuẩn đã không còn ở đó nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!