Chương 10: (Vô Đề)

Trương Bỉnh Trung được quản gia sắp xếp ngồi ở gian nhà chính, nói một cách hoa mỹ là để tránh nóng.

Hơi nóng hầm hập từ cửa sổ tiến vào, lẫn với mùi hương hoa nhài nồng nạn nở rộ trong vườn, xộc vào khiến ta hắn cảm thấy buồn nôn.

Tiểu nha đầu đứng bên cũng chẳng hiểu chuyện, đến cái quạt cũng không biết quạt, khiến người ta bí bách thở không ra hơi.

"Trương đại nhân, đã để đợi lâu rồi."

Hắn ta đang hoa mắt chóng mặt, đương lúc không thể ngồi nổi nữa thì bức rèm cửa được vén lên, một luồng gió mát ập vào, Lý Chuẩn với vẻ mặt có lỗi bước vào.

Trương Bỉnh Trung tỉnh táo lại tinh thần, vội vàng nói:

"Đã làm phiền Lý công công rồi."

Lý Chuẩn và người này không phải là không quen biết, chỉ là chưa từng nhìn kỹ. Hôm nay nhìn một cái, quả nhiên là một người cao ráo thẳng tắp, áo gấm lụa là, cử chỉ của một công tử quý tộc. Người như vậy cùng với Diệp Nhị cô nương, mới đúng là một đôi trời sinh như trong thoại bản.

Trong lòng Lý Chuẩn có chút chua xót, nhưng trên mặt không thể hiện ra:

"Được Trương đại nhân đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này. Chỉ không biết ngài đến đây vì chuyện gì?"

Trương Bỉnh Trung đã liên tục đến quý phủ của Lý Chuẩn ba ngày, vẫn chưa gặp được người, hôm nay cuối cùng cũng gặp, sau một vài câu xã giao liền đi thẳng vào vấn đề:

"Lý công công… Chuyện kia đã làm xong chưa?"

Lý Chuẩn đang rót trà cho hắn ta, nghe thấy câu này, thoáng dừng lại, quay đầu lại chăm chú nhìn hắn ta.

Trương Bỉnh Trung nhìn quanh, Lý Chuẩn hiểu ý, bảo tiểu nha đầu kia lui ra xa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trương Bỉnh Trung lấy hộp quà ra, đẩy về phía Lý Chuẩn:

"Một chút tâm ý, mong công công vui lòng nhận cho."

Lý Chuẩn đặt cái chén xuống, tiện tay mở hộp ra, bên trong đầy ắp bạc nén, giữa ban ngày ban mắt, sáng đến chói mắt.

Trương Bỉnh Trung thấy Lý Chuẩn không động đậy, thấp giọng nói:

"Phần còn lại ở trên xe, đợi khi nào gặp được người, sẽ khiêng tới đưa hết cho công công."

Lý Chuẩn mỉm cười, lộ ra vẻ mặt chân thành lại nghi hoặc:

"Trương đại nhân thế này là làm gì vậy? Chẳng phải làm ta tổn thọ rồi sao."

Trương Bỉnh Trung sửng sốt, trước đó nói chuyện đã rõ ràng, hai ngàn bạc nén, Lý Chuẩn giúp hắn ta cứu Diệp Diệu An, sao hiện giờ lại giả ngu?

"Chẳng lẽ công công chê ít chứ?"

Trương Bỉnh Trung chỉ nghĩ rằng tên cẩu hoạn quan này tham tài,

"Ta còn có thể thu xếp thêm năm trăm lượng… Nhiều hơn nữa e là nhất thời không lấy ra ngay được."

Quý công tử vừa chịu chi tiền vừa chịu mạo hiểm, chỉ vì cứu một mạng của giai nhân. Lý Chuẩn cảm thấy những gì mình trước đây không đúng lắm, ngay cả trong thoại bản cũng không thể viết ra được tình tiết như vậy.

Lý Chuẩn nhấp một ngụm trà, ngón tay lướt qua bạc nén, xúc cảm bóng loáng lạnh lẽo:

"Trương đại nhân thật là tình sâu nghĩa nặng."

Trương Bỉnh Trung có chút xấu hổ.

Hắn ta đối với Diệp Diệu An là có tình cảm—lần đầu tiên gặp nàng là năm ngoái ở bữa tiệc của Diệp phủ, hắn ta uống say, đi vệ sinh xong trở về bị lạc đường, vòng vo mãi liền đi đến gần hậu trạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!