Chương 48: (Vô Đề)

Trước đó, Thường Minh gửi một lá thư từ phó tướng Chương Hoài Bồ, chấm dứt cuộc tranh luận về việc điều động binh. Tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của Tiết Phỉ Phong.

Khi Thường Minh đến giao thư, Tiết Cẩn Phong cũng có mặt. Tiết Phỉ Phong sau khi đọc xong, không hề giấu diếm, liền vứt ngay lên bàn: "Đệ cũng xem đi."

Tiết Cẩn Phong cầm lấy, càng đọc càng không thể tin nổi, đôi chân mày nhíu lại như vệt mực tan trong nước, hóa thành một mảng ưu sầu nặng trĩu.

"Ca, huynh đang làm gì vậy? Không lý do gì mà huynh lại muốn chuyển quân xuống phía Nam. Đệ thấy lời của Chương Hoài Bồ trong thư không phải không có lý."

Tiết Phỉ Phong nói: "Ý ta đã quyết. Ta cho đệ biết, chính là muốn khuyên đệ đừng xen vào, ngày mai khởi hành về cố đô đi. Dù là ẩn nhẫn dưỡng sức hay chỉ là một vương gia nhàn rỗi, ta muốn đệ sống như mười tám năm trước, cứ xem như không có người ca này."

Hắn làm tất cả những chuyện này là muốn bảo vệ Thẩm Thanh Nhiên, nhưng hắn cũng không thể liên lụy đệ đệ ruột này được.

Tiết Cẩn Phong nắm chặt tay, lá thư trong tay hóa thành tro bụi, "Không có chuyện liên lụy hay không. Khi đó chúng ta còn nhỏ, giờ chúng ta đã lớn rồi, ca à."

"Nhưng ta không hiểu tại sao." Tiết Cẩn Phong nhìn ca mình, "Quân đội ở Tây Bắc có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Tây Bắc là vùng đồng bằng rộng lớn, thích hợp để trữ lương, đóng quân, huấn luyện binh mã."

Núi sông như giấy, kỵ binh như dao.

"Địa thế phía Nam hiểm trở, chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công. Đệ đến thôn Lý Gia này còn vất vả, dân cư cũng không đông đúc như phía Bắc, như tẩu tẩu chẳng hạn..." Tiết Cẩn Phong thấy Tiết Phỉ Phong lườm mình, biết ý liền đổi lời, "Hoàn toàn không thích hợp để chiến đấu ở phía Bắc. Quân đội di chuyển đến đây, xa xứ, không quen khí hậu..."

Tiết Phỉ Phong đứng chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, một con hoàng oanh bay lên từ ngọn cây: "Kỵ binh, kỵ binh, trước tiên phải có ngựa."

Trận chiến đóng chặt cánh cửa sinh tử ấy, hắn bình an vô sự bảo toàn đại quân, nhưng không thể ép buộc chiến mã, nếu không Tiết Lệ Phong đã không thể mãi mãi không tìm ra được nơi ẩn náu của đại quân.

Sắc mặt Tiết Cẩn Phong tái nhợt, trong chốc lát, đột nhiên hắn hiểu ra sự nguy hiểm của chiến trường. Không có ngựa, ở đồng bằng Tây Bắc lại trở thành bất lợi. Trên đồng bằng rộng lớn, hai quân đối đầu, chưa kịp giao chiến, đã chết dưới vó ngựa quân địch, bị giẫm nát thành bùn.

"Tây Bắc trông có vẻ thuận lợi, nhưng thực ra bị kẹp giữa Bắc Tuệ và Thái tử, lương thảo không đủ, lưỡng đầu thọ địch*. Chi bằng rút củi dưới đáy nồi, giao thế cục này lại cho Tiết Lệ Phong." Tiết Phỉ Phong mở cửa sổ, ngoài kia là một cánh đồng lúa xanh mướt, phía Bắc đã lâu không có chiến tranh, phía Nam tương đối yên bình, mặc dù không có đồng bằng rộng lớn để canh tác, nhưng chiến tranh tàn phá sản xuất, mười lần đất đai cũng không bù đắp nổi.

// Lưỡng đầu thọ địch: là tình huống chính trị, quân sự một quốc gia phải đối đầu cùng lúc hai lực lượng quân sự của hai quốc gia thù địch từ hai hướng đối diện. Ở cấp độ một trận đánh, một đơn vị quân đội phải chịu sự tấn công của hai cánh quân thù địch từ hai hướng. Một chiến thuật quân sự liên quan đến thuật ngữ "Lưỡng đầu thọ địch" là lối đánh gọng kìm, một đạo quân phải rơi vào tình huống này bởi cuộc tấn công theo lối đánh gọng kìm từ hai phía.

Theo wiki/

Tiết Cẩn Phong vẫn lo lắng: "Nhìn lại lịch sử, phần lớn là tiến quân từ Bắc xuống Nam. Khó khăn của việc Bắc phạt đã có từ lâu."

Tiết Phỉ Phong khẽ nhếch khóe miệng. Đã ba tháng hắn ở Mân Châu, nơi mà người ta gọi là vùng đất man di chưa khai hóa. Hắn có cảm giác cục diện Nam Bắc đã thay đổi âm thầm, và đây mới là định thế của giang sơn.

"Cẩn Phong, chúng ta phải nhìn về tương lai, không phải quá khứ."

Tiết Phỉ Phong đã bàn bạc với Mặc Văn Khấu, rằng Thiên Hạ tiêu cục sẽ làm lá chắn cho đại quân. Tổng bộ của Thiên Hạ Sơn Trang đặt tại địa hạt Mân Châu, Thanh Châu. Đến lúc đó, sẽ chiếm trước hai vùng đất này, tấn công hậu phương triều đình, nếu hoàng đế còn sáng suốt, tự nhiên sẽ ban cho hắn một danh phận chính đáng.

Tiết Cẩn Phong ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Tiết Phỉ Phong ngược sáng, trong đầu hiện lên một câu nói.

Thời thế tạo anh hùng, anh hùng có tầm nhìn xa.

Dù sao cũng là ca ca của mình, chỉ cần đi theo huynh ấy là được rồi.

Hình tượng của hắn trong lòng đệ đệ lại cao thêm một bậc, nhưng lúc này sắc mặt Tiết Phỉ Phong đột nhiên thay đổi.

Trán nổi gân xanh, cơ thể nóng bừng khó chịu, Tiết Phỉ Phong gắt gao nắm chặt khung cửa sổ, nhắm mắt cố gắng kháng cự cơn bất thường trong cơ thể.

Một lúc sau, sắc mặt Tiết Phỉ Phong bình tĩnh trở lại, nhưng cơ thể có phục hồi hay không chỉ mình hắn biết. Hắn liếc nhìn Tiết Cẩn Phong vẫn thản nhiên, chợt nhớ ra đã lâu không gặp Thẩm Thanh Nhiên, lập tức không còn bận tâm đến việc tra xét nữa, hướng ra ngoài cửa sổ, gọi một tiếng "Thanh Nhiên".

Một giọng nói vang lên đáp lại: "Về rồi." Tiết Phỉ Phong nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Tiết Cẩn Phong.

Tiết Cẩn Phong thầm kêu không xong, liền chạy ra ngoài cửa. Đáng lẽ hôm nay hắn phải đi rồi. Đồng thời trong lòng lại có chút đắc ý, y thuật của mình quả là không tệ mà.

"Đứng lại!"

"Tẩu tẩu về rồi, đệ đi xem!" Tiết Cẩn Phong hét lên, chạy nhanh hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!