Mấy ngày gần đây, Thẩm Thanh Nhiên liên tục nhận được thông báo về điểm thưởng từ hệ thống. Ban đầu cậu có mười lăm ngàn điểm, nhưng gần đây, điểm số chỉ tăng thêm một chút, tăng 1, 2, 3 điểm một lần.
Mỗi ghi chú điểm thưởng đều có kèm theo giải thích. Thẩm Thanh Nhiên nhàn rỗi mở ra xem và phát hiện ra rằng cá và tôm trong ao đã bắt đầu giao phối và đẻ trứng. Mỗi con vật chỉ khi sinh sản ra thế hệ sau thì mới được tính điểm, thể hiện rằng chúng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, thoát khỏi hệ thống và có thể được người khác nuôi dưỡng.
Cũng có thể ăn được.
Thẩm Thanh Nhiên tính toán số điểm của mình, phát hiện có khoảng một phần ba số cá và tôm trong ao đã có thể ăn được. Phần lớn cá cái và tôm cái vẫn đang ôm trứng, còn những con tôm đực đã giao phối và để lại thế hệ sau... Cậu có thể mời Tiết Phỉ Phong ăn tôm hùm Úc rồi!
Thẩm Thanh Nhiên vô cùng phấn khởi, cậu lấy ra một cây kim thêu đã bám đầy bụi và gỉ sét từ trong nhà, ngồi xổm bên cạnh bếp lò, muốn nung nóng cây kim rồi uốn thành lưỡi câu. Cánh tay cậu bị nhiệt độ nung nóng đến khô và nóng rát, Thẩm Thanh Nhiên không thể chịu được nữa nên rút tay ra, nhưng kim vẫn chưa đỏ. Cậu dùng ngón cái ấn kim xuống đất, nhưng cây kim thêu này cứng cáp vô cùng, không dễ gì bẻ cong.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Tiết Phỉ Phong nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên đang ngồi chờ trước bếp lò nóng hừng hực, liền đưa tay lau mồ hôi cho cậu.
"Ta muốn làm một cái lưỡi câu."
"Việc này sao không tìm ta, hoặc tìm Cẩn Phong." Tiết Phỉ Phong cầm lấy cây kim thêu của cậu, đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, dùng ngón cái ấn xuống, ngay lập tức uốn thành một lưỡi câu chuẩn.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn Tiết Phỉ Phong với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"
Tiết Phỉ Phong cảm thấy rất vui, nghĩ rằng dáng vẻ này của Thẩm Thanh Nhiên chỉ có mình hắn mới được thấy, liền nắm cằm cậu và hôn một cái, "Vẫn là không nên làm phiền Cẩn Phong, có chuyện gì cứ tìm ta là được."
Đôi môi của Thẩm Thanh Nhiên đã bị nung nóng và khô ráp, nhưng lại trở nên ẩm ướt khi bị Tiết Phỉ Phong liếm, cảm giác rất dễ chịu. Cậu hơi ngẩng đầu lên, vô thức mở miệng để Tiết Phỉ Phong tiến vào.
Người đệ đệ vừa định vào bếp thì thấy hai người đang ngồi hôn nhau, lập tức lặng lẽ quay đi, sợ làm phiền họ mà bị đánh.
Ca và tẩu tử tình cảm mặn nồng hơn cả bếp lửa, là đệ đệ thì không nên thêm củi vào lửa nữa, phải không?
Trong lòng Tiết Cẩn Phong đã tính toán hết thảy, cảm thấy rất chắc chắn.
Thẩm Thanh Nhiên vốn da mặt mỏng, lại đặc biệt xấu hổ khi hôn. Cậu vừa liếc thấy Tiết Cẩn Phong đi ngang qua, liền lập tức tách ra khỏi Tiết Phỉ Phong, còn phát ra một chút âm thanh, má ửng đỏ như quả cà chua.
"Chúng ta đang làm lưỡi câu, cùng đi câu cá và tôm nhé?" Thật sự họ chỉ đang làm lưỡi câu mà thôi!
Tiết Cẩn Phong có chút động lòng, liếc mắt nhìn ca để hỏi ý.
Tiết Phỉ Phong: "Được, ngươi đi đào ít giun đất đi."
Thẩm Thanh Nhiên và Tiết Cẩn Phong cùng lúc biến sắc mặt.
Giun đất thật quá đáng sợ.
Người đệ đệ đã làm phiền ca và tẩu tử đang hôn nhau, giờ đây đành ấm ức đi đào giun đất.
Tiết Phỉ Phong cười mắng đệ đệ "không có chút triển vọng," sau đó quay lại nhẹ nhàng nựng nịu khuôn mặt của Thẩm Thanh Nhiên, "Đừng sợ, lát nữa ta sẽ giúp ngươi mắc giun lên lưỡi câu, ngươi chỉ cần đừng nhìn là được."
Bên bờ ao, Thẩm Thanh Nhiên ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, tay cầm cần câu cá.
Những con cá và tôm chưa được hệ thống thả ra sẽ không ăn thức ăn của người lạ, vì vậy chỉ có những con đã được thả ra, có thể ăn được, mới cắn câu của Tiết Cẩn Phong và Tiết Phỉ Phong.
Nhưng Thẩm Thanh Nhiên thì khác, cả ao cá lớn nhỏ đều có thể cắn câu của cậu. Cậu cần câu lên rồi để hệ thống đánh giá xem có thể ăn được hay không. Câu năm con mà được một con là may mắn rồi.
Nhưng hôm nay cậu lại xui xẻo, câu lên con nào cũng không thể ăn được. Thẩm Thanh Nhiên hứng khởi quăng lưỡi câu, rồi tiếc nuối thả cá hồi trở lại ao, lặp đi lặp lại, suốt cả quá trình chỉ làm những việc vô ích.
Cậu có chút ghen tị khi nhìn vào giỏ cá của Tiết Phỉ Phong, "Ngươi thật giỏi, ta chưa câu được con nào."
Tiết Phỉ Phong chỉ cần nghĩ là đã hiểu nguyên nhân, cảm thấy buồn cười.
Cả Thẩm Thanh Nhiên và Tiết Phỉ Phong đều cùng lúc câu được một con tôm hùm, vỏ ngoài xanh nâu rực rỡ, trông có vẻ nặng nửa cân. Con tôm của cậu vừa chạm mặt nước, hệ thống đã không nể tình nhắc nhở: "Con này cũng không ăn được."
Thẩm Thanh Nhiên bĩu môi, bèn buông tay để cần câu rơi xuống nước, chạy ra phía sau Tiết Phỉ Phong, vui mừng nói: "Con này chắc chắn ngon lắm! Làm món tôm xào tỏi! Tôm chiên giòn! Tôm hấp! Tôm xào cay!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!