Chương 39: (Vô Đề)

Thẩm Thanh Nhiên thận trọng mà cầm cái bánh bao chay, nhưng mắt vẫn không rời khỏi những miếng bánh hoa đào* tinh xảo trên bàn.

/* Bánh giống này, thích tròn vuông đều tuy trí tưởng tượng các bạn, tui chỉ gợi ý thoi //

Hiện tại, cậu chỉ là một người làm thuê cho địa chủ, nợ tiền, làm ruộng để trả nợ. Dù địa chủ rất tốt bụng, đối xử với cậu hết sức nhã nhặn, nhưng Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy bản thân phải có ý thức của một người làm thuê.

Không thể ăn quá ngon, nếu không, nợ nần ngày càng chồng chất, cuối cùng sẽ phải ký giấy bán thân.

Thẩm Thanh Nhiên lại liếc nhìn bánh hoa đào... Có vẻ như nếu bị bán cho Tiết Phỉ Phong thì cũng chẳng sao, dù sao Tiết Phỉ Phong cũng không thể nào bóc lột cậu quá mức!

Tiết Phỉ Phong nhận thấy Thẩm Thanh Nhiên thích bánh hoa đào hơn, hành động gượng gạo này khiến hắn cau mày. Hắn giật lấy cái bánh bao từ tay Thẩm Thanh Nhiên và nhét vào miệng, sau đó đặt một miếng bánh mềm màu vàng nhạt vào tay cậu.

Người chủ nợ sao có thể ăn bánh bao cậu vừa cắn? Thẩm Thanh Nhiên tay đang bận cầm hai miếng bánh, không biết phải làm sao. Trong lúc bối rối, cậu ngẩng đầu lên định cắn lại cái bánh bao, nhưng lại vô tình cắn trúng cằm của Tiết Phỉ Phong.

Thẩm Thanh Nhiên sững sờ, nuốt nước bọt, tiếng nuốt rõ ràng vang lên trong tai, đến mức Tiết Phỉ Phong cũng nghe thấy.

"..." Điều hối tiếc lớn nhất của Tiết Phỉ Phong lúc này là miệng hắn đang đầy bánh bao, nhổ ra không được, nuốt cũng không xong, không thể nói gì trêu đùa, cũng không thể trực tiếp hôn cậu.

Quả nhiên thói quen nuốt một lúc nửa cái bánh bao là không tốt. Tiết Phỉ Phong âm thầm ghi nhớ điều này, rồi đưa tay bóp nhẹ hai má của Thẩm Thanh Nhiên, khiến chúng đỏ lên.

"Ta... ta đói rồi." Thẩm Thanh Nhiên lẩm bẩm, cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt thơm ngon, cậu đưa tay lau miếng nước bọt trên mặt Tiết Phỉ Phong, "Ta không cố ý cắn ngươi đâu."

Tiết Phỉ Phong tiếp tục nhai bánh bao một cách đầy khó chịu.

Sau này sẽ không đến tiệm này nữa, vỏ bánh bao vừa dày vừa dai. Đến khi hắn nuốt xuống được, Thẩm Thanh Nhiên đã tỏ ra chăm chú ăn, không rời mắt khỏi miếng bánh, dường như lúc này nói gì cũng không còn phù hợp.

Tướng quân chỉ biết tiếc nuối.

Tiết Phỉ Phong phục vụ Thẩm Thanh Nhiên ăn xong, hỏi liền ba câu "Ngươi không muốn ăn thêm chút gì sao?"

Thẩm Thanh Nhiên run rẩy lấy thêm một cái bánh bao nhân thịt, thực ra cậu đã no rồi, nhưng Tiết Phỉ Phong lại trông có vẻ không hài lòng, cứ như không ăn thêm một miếng là có tội.

Cắn một miếng, cậu thực sự không thể ăn nổi nữa. Khi bụng đã no, ăn uống trở thành một việc khá mệt mỏi, đúng không? Một ý tưởng lóe lên trong đầu Thẩm Thanh Nhiên, cậu đưa cái bánh bao đến miệng Tiết Phỉ Phong, "Ngươi ăn đi."

Thẩm Thanh Nhiên nhìn hắn một cách nịnh nọt, đôi mắt sáng rực đầy hình bóng của Tiết Phỉ Phong.

Tiết Phỉ Phong không thể từ chối, một cái lại cái một.

Sau đó, Thẩm Thanh Nhiên hỏi liền ba câu "Ngươi không muốn ăn thêm chút gì sao?" khiến Tiết Phỉ Phong tức điên, rõ ràng tên nhóc này chẳng có ý tốt.

Lý gia thôn tách biệt với thế giới bên ngoài, an toàn hơn nhiều so với bên ngoài, Tiết Phỉ Phong đã cử người theo dõi lối ra vào của con đường núi, nếu có ai khả nghi vào làng, họ sẽ lập tức bị bắt và tra khảo, tuyệt đối không cho phép người của Tiết Lệ Phong bước vào Lý gia thôn.

Họ mang theo xe lừa khi ra ngoài, lúc về có thể mua thêm nhiều thứ. Khi người nương tử bỗng nhiên trở thành nam nhân, quần áo cần phải mua mới.

Hôm qua, Tiết Phỉ Phong đã thay quần áo cho Thẩm Thanh Nhiên một lần, mặc dù không dám nhìn kỹ, cũng không dám chạm vào, nhưng hình ảnh thân thể trắng ngần và làn da mềm mại của Thẩm Thanh Nhiên vẫn lởn vởn trong đầu, càng nghĩ càng không thể kiềm chế.

Tiết Phỉ Phong siết chặt nắm tay, kéo Thẩm Thanh Nhiên vào tiệm may để mua quần áo mới. Lụa tốt nhất trên đời cũng không thể xứng với Thẩm Thanh Nhiên, Tiết Phỉ Phong cau mày quan sát từng đường may và chất liệu vải trong tiệm.

Nơi này nhỏ quá, đến cả một miếng lụa tốt cũng không có.

Thẩm Thanh Nhiên vô cớ cảm thấy Tiết Phỉ Phong giống như người mẹ đang lựa chọn quần áo cho cậu con trai nhỏ, không thương hiệu nào làm hắn hài lòng. Cậu kéo tay áo Tiết Phỉ Phong, lo lắng về tiền bạc, "Ta không cần đâu."

Tiết Phỉ Phong đáp: "Ngay cả ngươi cũng thấy không tốt, nhưng không mua thì ngươi mặc gì?"

Sắc mặt chủ tiệm trở nên tái xanh, hai người này như thể đang đến phá rối.

Thẩm Thanh Nhiên nói: "Không phải... Ta sẽ mặc đồ của ngươi, quần áo cũ ngươi không dùng nữa, đừng tốn tiền."

Cổ họng Tiết Phỉ Phong siết chặt, quần áo của mình... Nếu Thẩm Thanh Nhiên sau mỗi lần tắm đều mặc đồ của mình, ống tay áo rộng thùng thình, chỉ cần giơ tay lên là lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt, vai áo lỏng lẻo, xương quai xanh rõ ràng. Tà áo quá dài, kéo lê trên mặt đất, tốt nhất là không bước đi mà để mình bế lên giường, tránh bị vấp ngã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!