Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên trừng lớn mắt, bị hôn đến mức tâm trí rối bời, tay đặt lên ngực Tuyết Phỉ Phong nhưng không dám đẩy mạnh.
Hiện tại Tuyết Phỉ Phong một tay nắm cằm cậu, tay kia giữ chặt tay cậu, từ khi đuổi kịp đã không buông ra.
Nếu cậu đẩy, Tuyết Phỉ Phong không có gậy chống sẽ không ngã thê thảm sao?
Ô ô ô Tuyết Phỉ Phong thật quá xấu, hôn cậu còn dùng cậu như cái gậy chống.
Thẩm Thanh Nhiên nhịn thở, hai má đỏ bừng, dần dần lan ra khắp mặt.
Bình tĩnh! Tuyết Phỉ Phong hôn là hôn vợ hắn! Không liên quan đến ta!
Cậu nghe Tuyết Phỉ Phong nói bên tai, giọng nói trầm thấp quyến rũ, cộng thêm gương mặt anh tuấn gần kề, khiến tâm trí Thẩm Thanh Nhiên như bị đàn bò giẫm lên, nhịp đập hỗn loạn, ngày càng nhanh, miệng khô lưỡi khô, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ai còn dám khát nữa đây?
Thẩm Thanh Nhiên nuốt nước bọt, tâm trí hỗn loạn, một lúc sau mới nghe rõ Tuyết Phỉ Phong hỏi: "Còn khát không?"
"......" Thẩm Thanh Nhiên bối rối.
Có cách giải khát như vậy sao?
Thẩm Thanh Nhiên đột nhiên nghĩ đến thành ngữ "tướng nhu dĩ mạt*", hai con cá trong ao khô cạn phun nước miệng để làm ướt cơ thể đối phương.
// xiāngrúyǐmò: đồng cam cộng khổ//
Có điển tích, có nguyên tắc.
Vì vậy Tuyết Phỉ Phong cấp bách, đang bắt chước thành ngữ này?
Cậu và Tuyết Phỉ Phong thật sự nghèo quá, chỉ có thể dùng cách này để giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn, Thẩm Thanh Nhiên trong mắt không khỏi hiện lên sự thê lương của cặp phu thê nghèo.
Tuyết Phỉ Phong trong lúc kích động, làm việc mà chính hắn cũng không ngờ tới, ngoài mặt cứng rắn bên trong mềm yếu, không chớp mắt quan sát phản ứng của Thẩm Thanh Nhiên, thấy y ánh mắt lướt qua một chút buồn bã.
Đây là phản ứng gì?
Bị hắn hôn mà cảm thấy buồn, còn nghĩ về người khác?
Nguyên nhân kích động thật khó tìm, Tuyết Phỉ Phong hôn thì hôn, cũng không muốn tìm hiểu sâu, chỉ cần chịu trách nhiệm với Thẩm Thanh Nhiên là được.
Nhưng trước tiên Thẩm Thanh Nhiên phải đồng ý.
Thẩm Thanh Nhiên từ tay Tuyết Phỉ Phong thoát ra, viết chữ vào lòng bàn tay hắn: "Ta sau này sẽ chăm chỉ làm việc."
Tuyết Phỉ Phong không muốn nghe điều này, "Ngươi không cần miễn cưỡng."
Thẩm Thanh Nhiên lại cúi đầu, viết: "Sau này đừng như vậy nữa."
Nếu tiếp tục như vậy, cậu không thể tâm an lý đắc giả làm nữ nhân, cảm thấy mình đang lợi dụng sắc đẹp của Tuyết Phỉ Phong.
Tuyết Phỉ Phong nghe Thẩm Thanh Nhiên nghiêm túc nói ra những lời này, gần như xác nhận phỏng đoán của mình. Một lúc có chút bực bội, hắn nhìn chăm chú vào chiếc cổ trắng mịn của Thẩm Thanh Nhiên, trầm giọng hỏi: "Ngươi còn điều gì khác muốn nói với ta không?"
Lông mi Thẩm Thanh Nhiên khẽ run, lắc đầu, không có. Nếu Tuyết Phỉ Phong biết sự thật, nhất định sẽ tức giận mà đuổi cậu đi.
Cậu thật là một con sâu gạo không biết xấu hổ, Tuyết Phỉ Phong nói vài câu đã quên mất quyết tâm của mình.
Tuyết Phỉ Phong hít sâu, nhìn vẻ mặt rõ ràng lo lắng của cậu, thực sự muốn lột mặt nạ của y ra mà đánh vào mông một trận. Thẩm Thanh Nhiên không muốn nói, Tuyết Phỉ Phong cũng không muốn ép, vạn nhất ép quá, người này da mặt mỏng lại bỏ nhà ra đi thì sao?
Mặc kệ đứa trẻ là của ai, Thẩm Thanh Nhiên là của hắn. Tìm hiểu sâu cũng vô ích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!