Chương 9: (Vô Đề)

"Được rồi, tôi biết rồi. Vậy lấy ba lá trước đi. Tôi muốn gửi hỏa tốc."

"Không thành vấn đề, tôi bao phí ship!"

Triệu Quỳ: "..."

Bên kia không nói thêm một lời, chuyển tiền ngay lập tức. Sở Hoàn nhìn dãy số trên màn hình, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.

Một lá hơn 3000, ba lá cộng lại hơn một vạn. Nhớ ngày trước cậu vất vả như trâu như ngựa cả tháng trời cũng chỉ kiếm được gần mười nghìn.

Bảo sao người ta nói muốn phát tài thì phải khởi nghiệp!

Cậu nhét điện thoại vào túi rồi chạy vào trong nhà, hớn hở gọi to: "Bố ơi, con kiếm được tiền rồi! Tối nay có thể thịt một con gà trống nhỏ không?"

Gà nhà cậu đều là gà thả vườn, mà ngon nhất là gà trống xào.

Sở Trạch Dương ngồi trong phòng đang vẽ bùa. Ông vẽ rất nhanh, không cần tạm dừng cũng không cần suy nghĩ.

Tấm bùa trấn trạch mà Sở Hoàn vất vả vẽ cả đêm được xếp thành một xấp bên cạnh ông. Còn tấm bùa trên tay ông thì cậu không nhận ra.

Sở Trạch Dương không ngẩng đầu lên, hỏi: "Bán được bao nhiêu?"

"Ba lá bùa Minh Quang, một lá bùa Bình An. Một lá bùa Minh Quang giá 3888, bùa Bình An là quà tặng kèm."

"Không tồi."

Sở Trạch Dương đặt bút xuống, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Để mở rộng danh mục sản phẩm của con, bố nghĩ con nên học thêm một số thứ."

Sở Hoàn cảm thấy có gì đó sai sai, bèn bám vào khung cửa, cẩn thận hỏi: "Học cái gì ạ?"

Sở Trạch Dương chỉ vào lá bùa vừa vẽ xong trên bàn, nói: "Bùa Ngũ Lôi."

"Con có linh tính như vậy, chắc chắn không thành vấn đề."

Sở Hoàn: "..."

"Ồ."

Sở Trạch Dương nói xong liền quay người đi. Ông vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa liền tự động đóng lại, kín mít không kẽ hở.

Sở Hoàn chưa từ bỏ ý định, thử kéo cửa, không mở ra được...

Cậu đành quay lại nghiên cứu mẫu bùa mà ông bô để lại. Hoa văn trên lá bùa Ngũ Lôi sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết nó bất phàm.

Nhìn thôi đã thấy khó, mà mấy chuyện này còn yêu cầu linh cảm thông suốt, cậu đang thiếu mất linh cảm này. Nhìn tấm bùa mà đầu óc cậu cứ quay cuồng.

Sở Hoàn ngồi trên ghế mất 6 phút, nghiên cứu đồ đạc trong phòng sách của bố mất 23 phút, tìm được hai quyển sổ ghi chép của tổ tiên đời nào đó. Một quyển tên là Thanh Viễn Bút Lục, một quyển là Lan Ngọc Dạ Đàm. Sau đó như một học sinh kém điển hình, cậu đọc hết sạch mấy câu chuyện bắt ma thú vị trong đó, nhưng chẳng nhớ được chút kinh nghiệm tu luyện nào của tiền nhân.

Tiếp đó cậu lãng phí thêm 48 phút. Nhận ra cứ tiếp tục thế này là không ổn, cậu đứng dậy, cuối cùng cũng cầm bút lên, dồn hết sức vẽ mấy tấm bùa để gửi cho Triệu Quỳ.

Sau đó cậu vận khí vẽ bùa Ngũ Lôi, bắt đầu hạ bút...

Khi Thẩm Lạc Thu gõ cửa sổ, cậu vừa vặn hạ nét bút cuối cùng.

Thẩm Lạc Thu định gọi cậu, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Sở Hoàn đột nhiên lùi phắt về sau. Một tia chớp loé sáng ngay trước mặt cậu ta, sau đó Sở Hoàn lập tức chui xuống gầm bàn. Trên bàn bốc lên một làn khói đen.

"???"

Sở Hoàn đứng lên, nhìn mớ hỗn độn trên bàn mà than thở: "Suýt chết! Sao thất bại mà còn phát nổ nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!