Cặp mắt của Cẩu Oa xoay tròn định tìm cớ, ai ngờ giây tiếp theo nghe thấy con người tỏa ra hương thơm tuyệt vời kia tiếp tục nói: "Xem mày còn chưa hại người, lần này tao tha cho mày."
Sở Hoàn nhặt một cành cây, lẩm nhẩm mấy câu chú rồi thẳng tay đóng xuống đuôi cá.
Đầu nhọn cùn của cành cây bỗng trở nên cứng như sắt, dễ dàng xuyên qua. Cẩu Oa hét thảm một tiếng, đến cả Thẩm Lạc Thu cũng phải nhe răng trợn mắt.
Sở Hoàn phủi tay, vô cùng hài lòng với thành quả của mình. Cành cây dính chú của cậu, cậu có thể theo dõi vị trí của Cẩu Oa bất cứ lúc nào, thậm chí biết cả những việc nó làm.
"Xong, về đi."
Cậu nhặt cái vợt, định thả Cẩu Oa về sông lần nữa. Nhưng vừa thấy cậu nhấc vợt lên, Cẩu Oa lập tức nức nở: "Tôi, tôi tự về được."
Dứt lời, nó vẫy vẫy cái đuôi tội nghiệp, dùng hai cánh tay dị dạng của mình cố gắng bò về phía mặt nước từng chút từng chút một...
Sở Hoàn chả có tí thương cảm nào. Cậu vuốt cằm, quay sang hỏi Thẩm Lạc Thu: "Cậu nói xem, nó đang giả vờ đáng thương hay thật sự bò không nổi?"
"Giẻ lau?"
Đúng lúc này, một giọng nói khác bỗng vang lên sau lưng bọn họ. Thẩm Lạc Thu giật bắn mình, suýt nữa nhảy tót lên người Sở Hoàn. Sở Hoàn quay đầu lại, thấy một bóng người kỳ lạ đang tiến về phía họ.
Cùng lúc đó, bên bờ sông vang lên tiếng "tõm"... Cẩu Oa đã nhảy xuống nước.
Sở Hoàn quả quyết: "Hay đấy, nó giả vờ thôi."
Thẩm Lạc Thu cảm thán: "Thật lắm chiêu trò."
Bóng người kia đến gần hơn, lúc này Sở Hoàn mới nhận ra người đó đang gánh một chiếc đòn gánh, hai đầu là hai vại lớn, khiến bóng dáng trông có vẻ kỳ dị.
Là người quen
- Từ Tam, chuyên làm đậu phụ ở thôn bên.
Nhà chú ấy nổi tiếng với món đậu phụ non làm từ nước sông, bí quyết gia truyền mà dân mấy thôn xung quanh đều biết đến. Nhà nào có tiệc tùng đều phải mua đậu hũ của Từ Tam, không chỉ có đậu phụ non mà còn có đậu phụ già, đậu khô, đậu viên, món nào cũng ngon.
Từ Tam là một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn. Thấy Sở Hoàn, chú cười nói: "Sở Hoàn về rồi à."
"Vâng, chú. Khuya thế này chú còn đi đâu đấy?"
"Đi lấy nước sông, đậu hũ làm từ nước sông mới ngon, vừa thơm vừa mềm."
Từ Tam thoải mái tiết lộ bí quyết làm đậu nhà mình, thực ra cũng không phải bí mật gì lớn. Đúng với tên gọi "Đậu phụ nước sông", ai cũng biết nó được làm từ nước sông.
Xưa nay có câu "nước sông nửa đêm pha trà", tính ra nước Tây Hà bọn họ cũng chẳng thua kém gì.
Đã biết công thức, nhiều người đã thử bắt chước, nhưng đậu phụ họ làm bằng nước sông không khác gì so với dùng nước giếng nhà mình. Ai cũng đoán rằng nước sông mà nhà họ Từ mang về chắc hẳn đã được xử lý đặc biệt.
"Nước ban ngày không được, phải lấy nước ban đêm, nhiệt độ và hương vị mới chuẩn. Dạo này thuyền nhà chú hỏng nên mượn thuyền nhà Giẻ lau."
Thẩm Lạc Thu nhớ ra, mẹ câu ta từng kể chuyện này, nhưng vì Từ Tam toàn lấy nước lúc nửa đêm nên cậu ta chưa từng thấy, rồi quên khuấy mất.
"À, cháu nhớ ra rồi. Vậy chú đi nhanh đi."
Từ Tam gật đầu: "Ừ, thế chú đi trước nhé."
Chú gánh vại nước lên một con thuyền nhỏ, đặt vại xuống, tháo dây neo rồi chèo thuyền ra giữa sông. Bóng dáng chú ấy cùng con thuyền nhỏ ngày càng xa, ánh đèn pin trên người hắn cũng dần bị bóng tối nuốt chửng, mờ đi hẳn.
Hai người cứ đứng nhìn theo chú, không ai nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Sở Hoàn đột nhiên hỏi: "Giẻ lau, cậu đang nhìn gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!