Buổi tối, Sở Hoàn ăn cơm tại nhà Thẩm Lạc Thu. Mẹ Thẩm nấu món cá kho tuyệt đỉnh, vừa thơm vừa cay, cậu ăn liền hai bát lớn. Sau bữa tối, cậu và Thẩm Lạc Thu cùng nhau nướng đồ ăn trong sân.
Xiên hẹ xanh bóng mỡ, cải ngọt tươi ngon, bánh nếp dẻo quẹo, đậu hũ nướng đến khi phồng rộp, ăn kèm với củ cải chua cay tự làm. Thịt thì có cánh gà, ba chỉ, thịt bò tươi ướp ớt bằm và các loại cá. Mùi thơm tỏa ra thu hút một số vị khách cũng nhập hội, mọi người ăn uống vui vẻ đến tận nửa đêm.
Sở Hoàn vẫn nhớ chuyện ban ngày, đến giờ liền kéo Thẩm Lạc Thu ra bờ sông.
Con đường đến bờ sông đã được sửa sang, bằng phẳng không có bùn đất. Hai bên đường không trồng hoa màu mà toàn là cây quýt, ban ngày trông như một bức tranh phong cảnh thôn quê tuyệt đẹp, nhưng đến nửa đêm thì khung cảnh khác hoàn toàn.
Dưới sông tối đen như một thế giới khác, ngay cả hàng cây quýt gần đó cũng lờ mờ ẩn hiện, như thể bên trong có thứ gì đó sẽ lao ra bất cứ lúc nào.
Thẩm Lạc Thu cảm thấy gió thổi hôm nay hơi khác mọi ngày, đặc biệt lạnh lẽo, còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt của cá. Đi được nửa đường, cậu ta không nhịn được mà hỏi: "Nhóc Hoàn, ban đêm nó có lợi hại hơn ban ngày không? Cậu chắc chứ?"
Sở Hoàn: "Hừm..."
Thẩm Lạc Thu: "Cái vẻ mặt gì thế?"
"..."
"Cậu không nắm chắc đúng không! Tớ không đi đâu, tớ không đi!"
Sở Hoàn túm lấy cậu ta, nói: "Lỡ tới rồi thì để tớ thử đi, hơn nữa một con quỷ nước to như vậy ở đây cũng không an toàn!"
Thẩm Lạc Thu: "... Nói thì cũng đúng..."
"Hồi sáng cậu hứa với tớ rồi!"
"Thôi được rồi."
Hai người kéo nhau đến bờ sông. Dù đã khuya nhưng vẫn có vài người câu cá đêm. Cách một đoạn lại có một chiếc đèn sáng, bên kia sông cũng vậy, chỉ là do khoảng cách xa nên ánh sáng trông như các đốm mờ.
Mặt nước gợn nhẹ, ban ngày ánh lên màu vàng óng dưới nắng, bây giờ lại trở nên vô cùng đáng sợ... Trước đây Thẩm Lạc Thu không để ý lắm, nhưng từ khi biết trong đó có quỷ nước, cảm giác về nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Sở Hoàn ngồi xổm bên bờ sông, trầm tư nhìn mặt nước.
Cách cậu không xa, một con cá nhảy lên rồi rơi xuống tạo nên tiếng "tõm", sau đó là tiếng đuôi cá vỗ liên tiếp lên mặt nước.
Thẩm Lạc Thu nghĩ ngợi một lát, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn ra xa hỏi: "Chúng ta bắt kiểu gì? Hay tớ đi mượn cái vợt?"
Nơi này cậu ta quá quen thuộc, mượn dụng cụ dễ như trở bàn tay.
Sở Hoàn chậm rãi quay đầu, nở nụ cười đáng yêu với cậu ta: "Giẻ lau, cậu biết động não rồi đấy. Thế thì đi nhanh đi."
Này thì lắm mồm! Thẩm Lạc Thu im lặng đứng dậy, u ám liếc cậu một cái, rồi rụt cổ đi về phía nơi có ánh đèn.
Xung quanh lại chìm vào tĩnh lặng, mặt nước gợn sóng nhè nhẹ. Một con cá lưng xanh dài bằng cánh tay bơi tới, gặm cỏ bên bờ sông, rồi dường như bị bóng của Sở Hoàn thu hút mà bơi về phía cậu.
"Hi hi."
Tiếng cười trẻ con the thé bỗng vang lên từ đâu đó, tràn ngập ác ý.
Sở Hoàn giật mình, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thứ đang bơi về phía cậu nào phải cá, mà là một xác chết trương phình, trắng bệch vì ngâm nước.
Thi thể ngửa mặt nhìn cậu, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng, ánh mắt oán độc như hàng vạn cây kim đâm vào người.
Cậu giật nảy mình, cơ thể ngửa ra sau, cả người co rụt lại, hoảng sợ lắp bắp: "Xấu... xấu... xấu quá!"
Thi thể nghe thấy thì khựng lại, nhưng rất nhanh, thêm vô số xác chết bị dòng nước đẩy lên. Chúng cũng trắng bệch, da thịt trương phình đến mức trong suốt, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ tung, để lộ dịch thối rữa cùng nội tạng phân hủy bên trong.
Chúng phủ kín bờ sông. Không, không chỉ bờ sông, cả con sông Tây Hà toàn là xác chết. Từng lớp từng lớp xác chết cựa quậy, làn da trơn tuột ma sát vào nhau phát ra âm thanh ghê rợn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!