Sở Hoàn mặc kệ đồ đạc, vội vã chạy về hướng mà Thẩm Lạc Thu đã nói, vừa chạy vừa siết chặt cây bút lông nhỏ trong tay với vẻ căng thẳng xen lẫn háo hức.
Số lượng quỷ nước không hề ít, nhất là ở vùng có con sông lớn chảy qua như nơi này, thường xuyên nghe nói ai đó trong làng bị chết đuối. Những hồn ma tự tử hoặc vô tình chết đuối dưới sông có oán khí rất nặng, nếu không ai siêu độ, chúng phải tìm được vật thế thân phù hợp ở dương gian thì mới được vào luân hồi trở lại địa phủ.
Thời điểm tốt nhất để quỷ nước tìm thế thân là vào mùa hè, trẻ con ham chơi và người đàn ông bơi lội chính là mục tiêu lý tưởng.
Cơ mà thời tiết bây giờ... Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, hời điểm này mà vẫn có quỷ nước xuất hiện, chẳng lẽ là một con ác quỷ đã tồn tại hàng trăm năm?!
Lòng cậu thoáng siết lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Khi nãy ra ngoài, bố cậu không nói gì, chứng tỏ hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa cậu vừa mới thắp nhang cho tượng thần trong nhà!
Nghĩ đến bức tượng thần, khí thế của Sở Hoàn tăng lên không ít.
Chạy một quãng dài, cậu mới thấy đằng xa có một đám người tụ tập trên bờ sông, sốt ruột tìm cách kéo một người đang chật vật giãy giụa dưới nước lên. Nhìn kỹ thì có vẻ người dưới nước bị thứ gì đó cuốn lấy.
Vì e ngại chuyện quỷ nước kéo thế thân, không ai dám xuống sông cứu giúp.
Thẩm Lạc Thu sốt ruột đến mức mồ hôi ướt trán, thấy Sở Hoàn đến liền vội vàng hét lớn: "Tránh ra! Tránh ra nào! Để bạn tôi đến, cậu ấy là dân chuyên nghiệp!"
Hai người đàn ông vừa đi câu về trên người vẫn còn mùi tanh cá, lập tức nhường chỗ. Sở Hoàn tiến lên trước mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông dưới nước đang bám chặt một chiếc rọ cá, người trên bờ thì giữ đầu bên kia, muốn kéo anh ta lên. Nhưng không hiểu sao kéo thế nào cũng không được.
Người trên bờ sốt ruột, còn người dưới nước vừa gấp vừa hoảng.
"Có thứ gì đó cuốn lấy chân tôi! Nó kéo tôi xuống!"
Thẩm Lạc Thu hỏi Sở Hoàn: "Nhóc Hoàn, dưới đó có gì không?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu.
Sở Hoàn chăm chú quan sát mặt nước vài giây, thấp thoáng thấy một chiếc đuôi cá lớn màu xám xanh vụt qua. Quỷ nước rất thích biến thành cá lớn, hoặc cá chép rực rỡ mang ý nghĩa may mắn, hoặc lươn khổng lồ trông như giao long. Chúng cũng có thể biến thành xác chết trắng bệch nổi trên mặt nước để dụ người hiếu kỳ xuống sông.
Quan trọng nhất là, giác quan thứ sáu của cậu cảnh báo rằng nơi này có gì đó không ổn.
Sở Hoàn siết chặt cây bút trong túi, quay sang mọi người nói: "Tôi xuống xem thử."
Trông cậu quá điềm tĩnh và quả cảm, những người xung quanh không khỏi khâm phục. Có người lúc đầu còn xem thường cậu vì vẻ ngoài trẻ tuổi, giờ không khỏi lộ ra chút áy náy trên mặt.
"Thật sự phải xuống à? Hay để tớ làm cho?" Thẩm Lạc Thu lo lắng hỏi.
"Tớ làm được."
"Vậy cẩn thận nhé."
Sở Hoàn bắt đầu cởi giày, rồi cởi áo khoác ngoài, sau đó bước xuống nước.
Dù hôm nay trời có nắng, nhưng dù gì cũng là mùa thu, nhiệt độ nước lạnh hơn cậu tưởng. Vừa chạm vào đã khiến cậu rùng mình một cái. Cậu biết bơi, thậm chí còn bơi rất giỏi, chỉ vài động tác đã tới bên cạnh người đàn ông kia. Cậu trấn an: "Đừng hoảng."
Người kia nuốt nước bọt, gật đầu: "Ừm."
Sở Hoàn lặn thẳng xuống đáy nước, đối mặt trực tiếp với con cá lớn bên dưới.
Cậu mỉm cười, mở miệng làm khẩu hình: "Hi."
Con cá đó trông rất kỳ lạ, dài hơn một mét, thoạt nhìn giống cá trắm đen nhưng có hai sợi râu dài bên miệng. Trên thân mọc ra hai phần thừa như cánh tay gầy guộc, khẳng khiu như móng gà khô. Nhìn kỹ thì giống hai cánh tay nhỏ dị dạng của trẻ con.
Có vẻ con cá không ngờ Sở Hoàn gan đến mức lao thẳng xuống nước chạm mặt mình. Trên khuôn mặt cá hiện lên vẻ bối rối đầy nhân tính.
"Cứu mạng! Có người!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!