Chương 50: (Vô Đề)

"Được."

Sở Hoàn đứng dậy, hỏi: "Đi ngay bây giờ ạ? Có chuyện gì vậy?"

Sở Trạch Dương nói: "Ừ, đi ngay. Bên đó nói Chương Hoài Sinh đột nhiên phát bệnh, chỉ trong vài ngày đã gầy trơ xương, con qua đó xem thử."

"Dạ."

Sở Hoàn lấy điện thoại ra đặt vé. Thành phố D nằm ở tỉnh bên cạnh, đi tàu cao tốc là tiện nhất, chứ đi máy bay cộng cả thời gian kiểm tra an ninh và chờ lên máy bay thì tàu cao tốc chạy được hai chuyến rồi.

Dù sao ga tàu cũng gần, ngay sát trấn Tây Hà.

"Xong."

Hiện tại không phải mùa cao điểm, mua vé cũng dễ. Cậu ước tính thời gian rồi đặt chuyến phù hợp nhất, sau đó đứng lên đi thu dọn đồ đạc.

Bây giờ cậu đã quen với việc này, chỉ cần mang theo những thứ thiết yếu: tiền giấy vàng mã, hương, bùa, lông chuột, dao găm sừng trâu, đúng rồi, cả cái ấn mới làm nữa. Còn cái gì có thể mua bằng tiền thì không cần đem theo.

Khi cậu đeo chiếc balo cũ ra khỏi phòng, Thẩm Lạc Thu vẫn còn ngơ ngác, nhìn cậu nói: "Cậu cứ thế mà đi luôn?"

"Chứ sao? Hay là cậu lái xe đưa tớ đến ga tàu?"

"Ồ, cũng được."

Thẩm Lạc Thu lưu luyến dời mắt khỏi củ khoai lang, nghĩ ngợi rồi kẹp hai củ bỏ vào túi áo, cái tay sờ vào bị nóng đến mức nhăn mặt.

Sở Hoàn nhìn cậu ta, không nhịn được mà nói: "Thật ra tớ không gấp lắm, cậu ăn xong rồi đi cũng được..."

Thẩm Lạc Thu hét méo giọng: "Sao cậu không nói sớm?!"

Cậu ta vội vàng lôi hai củ khoai ra, lại bị nóng đến mức nhăn nhó.

Thế là hai người lại ngồi xuống tiếp tục ăn khoai nướng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Giống y như quảng cáo, loại khoai này rất hợp để nướng, ăn ngon đến mức hai người không buồn ngẩng đầu lên.

Sở Trạch Dương ngồi xuống ghế của mình, nhìn hai người ăn. Một lát sau, ông đột nhiên lên tiếng gọi: "Nhóc Hoàn."

"Dạ?

Sở Hoàn ngẩng lên nhìn bố mình, thấy ông nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.

"Còn nhớ chuyện bố nói với con không?"

Sở Hoàn ngẩn ra, không chắc chắn lắm: "Không được yêu đương?"

"Đúng. Còn gì nữa?"

Sở Hoàn nghĩ một chút rồi nói: "Con chỉ cần đúng giờ thắp hương mỗi ngày, đúng phép tắc, đúng quy củ, còn lại mặc kệ."

Sở Trạch Dương hài lòng gật đầu: "Tốt lắm."

Tuy rằng lần trước ông thông minh quá hóa dại, nhưng ông sẽ không từ bỏ việc cắt đứt mong muốn của người kia, trừ phi Chiết Chi chơi trò cưỡng ép.

Cưỡng ép sao... Hừ, bây giờ tín ngưỡng nhân gian suy yếu, đối phó với bọn họ không phải là không có cách.

Không ai biết trong lòng ông đang tính toán chuyện đáng sợ cỡ nào, Sở Hoàn chỉ cảm thấy bố mình đột nhiên trở nên rất nguy hiểm. Cậu lén nhìn ông một cái, thầm suy nghĩ: Mình biết ngay là bố vẫn còn thứ chưa dạy cho mình mà!

Ăn xong khoai lang, hai người lái xe rời đi. Sở Hoàn cảm thấy ánh mắt bố mình nhìn theo họ có chút phức tạp.

Thẩm Lạc Thu không nhịn được nói: "Bố cậu sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!