Chương 5: (Vô Đề)

"Tay?"

Sở Hoàn nhíu mày, suy nghĩ về các câu chuyện ma quỷ liên quan đến tay. Trẻ con có đôi mắt trong sáng, quả thực rất dễ nhìn thấy những thứ thuộc về âm giới. Chẳng lẽ thực sự gặp quỷ?

Sở Trạch Dương nhanh chóng đưa ra cách giải quyết. Ông nói: "

"An An bị dọa sợ nên mới khóc mãi không ngừng. Để tôi niệm chú an thần cho nó là được. Đúng rồi, còn lá bùa này nữa, để nó mang bên mình. Mà trẻ con cũng hay nhớ mẹ, lần sau nó khóc thì gọi mẹ nó đến."

"Được, được, được."

Bà lão gật đầu liên tục, trông rất tin tưởng.

Sở Hoàn kinh ngạc quay sang nhìn bố mình, thật sự bị cậu đoán trúng rồi?

Sở Trạch Dương lấy ra một lá bùa, Sở Hoàn nhìn thoáng qua, hoa văn trên đó trông giống bùa trị trẻ con khóc đêm, nhưng vì không thấy rõ toàn bộ nên cậu không dám chắc.

Lá bùa được gấp lại cẩn thận và đặt vào một túi nhỏ, bà lão nhận lấy, đeo vào cổ An An, rồi nhét vào trong lớp áo bên trong của bé.

Đứa trẻ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn bà.

"Cảm ơn ông nhiều lắm, Trạch Dương."

Bà lão cảm kích nói với Sở Trạch Dương, rồi thò tay vào túi, lấy ra một cái ví nhỏ làm từ vải vụn. Bà mở ví, rút ra tờ 50 tệ, đưa cho Sở Trạch Dương.

Sở Trạch Dương thản nhiên nhận lấy, bỏ vào túi của mình.

Giải quyết xong chuyện của cháu trai, bà lão lúc này mới chú ý đến Sở Hoàn, quay sang hỏi Sở Trạch Dương: "Ơ, đây chẳng phải là Sở Hoàn sao?"

"Là cháu ạ."

"Sở Hoàn về khi nào thế? Da dẻ còn trắng hơn cả con gái, có bạn gái chưa?"

Sở Hoàn: "Chưa có ạ."

"Phải tìm đi, kết hôn sinh con thì nhà cửa mới náo nhiệt... Nhưng mà tìm vợ đừng có kén chọn quá..."

Sở Hoàn đưa mắt cầu cứu bố mình, nhưng ông chỉ chăm chú nhìn cây quýt ở góc sân, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt van nài của cậu.

Đúng là tra tấn tinh thần! Sở Hoàn đảo mắt tìm đường thoát thân, chợt nhìn đứa bé trong lòng bà lão, đột nhiên lên tiếng: "An An hình như đói rồi, vừa mới bị hoảng sợ, bà mau về cho bé ăn gì ngon đi ạ?"

"Ối, An An đói rồi hở? Vậy bà cháu mình về nha!"

Bà lão vội vàng bế đứa bé lên, rồi nhanh chóng rảo bước trên con đường nhỏ. Không biết làm sao mà dù đã hơn bảy mươi tuổi, bà vẫn có đủ sức để bế trẻ con chạy nhanh như thế.

Đợi bà lão đi khuất, bố Sở Hoàn mới thong thả ngồi lại ghế bập bênh, sai bảo: "Gọt cho bố quả lê."

"Dạ rõ!"

Sở Hoàn đi vào trong lấy một quả lê xanh to, tìm một con dao, gọt sạch vỏ rồi cắt thành từng miếng nhỏ, cắm thêm tăm, bưng dĩa lê đặt xuống bên cạnh Sở Trạch Dương.

Vẻ mặt lấy lòng nhiệt tình, trông chẳng khác nào chó con vẫy đuôi.

Sở Hoàn nhìn bố ăn lê, ngồi xổm xuống một bên, hỏi: "Bố, đứa bé gặp phải thứ gì vậy? Là Quỷ Lột Da hả?"

Hồi nhỏ, chuyện kể trước giờ ngủ của cậu toàn là mấy chuyện ma quái do bố kể, giờ nghĩ lại, cậu nhớ một câu chuyện "bàn tay" mà mình từng nghe.

Nội dung đại khái là một người trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn như ngọc đang giúp mình c** q**n áo. Người đó tưởng bản thân gặp vận đào hoa, nghĩ rằng có khi là hồn ma xinh đẹp hay yêu tinh quyến rũ nào đó. Nghĩ đến câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", hắn hớn hở nằm im, chờ mong được cùng mỹ nhân trải qua một đêm xuân nồng cháy.

Kết quả, sau khi l*t s*ch quần áo của hắn, đôi tay ấy không hề làm điều hắn mong đợi. Các ngón tay thon dài trắng mịn nhẹ nhàng v**t v* cơ thể hắn, đầu móng tay đỏ rực như máu sắc bén như lưỡi dao, vạch một đường nhẹ trên da, lập tức rạch ra một vết cắt, sau đó dọc theo vết thương, lớp da bị lột ra một cách gọn gàng... Sáng hôm sau, khi có người phát hiện ra hắn, trên giường chỉ còn lại một thi thể đỏ thẫm không da.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!