Sở Trạch Dương ngẩng đầu nhìn bức tượng thần trước mặt, trong lòng chẳng khác gì núi lửa phun trào.
Bừng tỉnh và phẫn nộ đan xen khiến ánh mắt ông trở nên vô cùng u tối.
"Nhà họ La ở phương Bắc có một cô con gái, dung mạo thanh tú, thiên tư linh tuệ. Từ khi tròn mười sáu tuổi, cô liên tục mơ thấy mình ở trên một con thuyền lớn giữa dòng sông. Dưới thuyền, sóng nước cuộn trào, cá, rùa, rồng lần lượt hiện lên, cúi đầu bái lạy. Sau bảy ngày liên tục, cô rơi xuống sông khi đang qua đò vào ban ngày, trong nước thấp thoáng bóng rồng.
Sau đó, người nhà họ La thường xuyên gặp một con rùa lớn bên bờ sông, con rùa hiền lành, chở người nhà họ La qua sông, nói rằng tuân theo lệnh Hà Thần... Thiên hạ gọi cô là vợ của Hà Thần."
"Người dân tại một ngôi làng từng mơ thấy một đoàn rước dâu kỳ lạ, khí thế hoành tráng. Thành Hoàng khoác áo đỏ thẫm, đầu đội mũ miện, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, xung quanh là các dũng sĩ oai hùng hộ tống. Khi trời sáng, người ta phát hiện một cô gái trong làng đã qua đời tại nhà mình..."
"... Những cô gái chưa xuất giá sau khi tròn mười sáu tuổi, hằng năm vào ngày Rằm tháng Hai đều được đưa đến miếu Sơn Thần. Người được chọn sẽ khoác áo lông vũ, đến sáng hôm sau hóa thành một con chim rực rỡ, chim ấy linh thiêng, ai nhìn thấy sẽ gặp điềm lành, vì đó là thê tử của Sơn Thần..."
"..."
Vô số ghi chép tương tự điên cuồng xoay chuyển trong đầu Sở Trạch Dương. Ông nghĩ đến cảm ứng đặc biệt của Sở Hoàn với thần, chân linh dễ dàng lộ diện như vậy sao? Trừ phi là huyết mạch trực hệ, nhưng ngay cả huyết mạch trực hệ cũng chưa chắc làm được điều đó!
Người thường mà chỉ cảm ứng được thần minh, mượn được chút sức mạnh đã là thiên tư hiếm có rồi, nói gì đến chân thân của thần hiển linh? Chẳng lẽ Chiết Chi nhất quyết muốn có được Sở Hoàn?!
Vô số ghi chép cổ lại tiếp tục trào dâng, tất cả đọng lại thành mấy chữ vô cùng đáng sợ: SỞ HOÀN SẼ BỊ MANG ĐI!
"Bố? Bố yêu ơi? Bố bị bóng đè hả?"
Sở Hoàn vẫn còn mờ mịt đứng bên cạnh. Phản ứng của bố cậu sao còn lố hơn cậu? Lố đến mức cậu muốn lấy bùa An Thần dán cho ông.
Đang lúc cậu do dự, bố cậu quay phắt đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người cậu.
"Sao vậy?"
Sở Hoàn giật nảy mình, theo phản xạ rà soát lại xem dạo gần đây mình có làm sai chuyện gì không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy dạo này bản thân rất chăm chỉ làm việc.
Sở Trạch Dương nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi mở miệng hỏi: "Con có nhận được thứ gì từ ngài... tức là Chiết Chi không? Thực tế hay trong mơ cũng tính."
"Gì cơ?"
Sở Hoàn không hiểu tại sao bố cậu nhắc đến hai chữ "Chiết Chi" mà nghiến răng nghiến lợi như vậy. Cậu nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như là không... À khoan, trước đó ngài có đưa vài cành cây. Con còn hỏi bố á, bố nói không có tác dụng gì, nhưng ít nhất là nhìn khá đẹp."
Sở Trạch Dương: "Cành cây?"
Nghe nói là cành cây, Sở Trạch Dương thở phào nhẹ nhõm. May mà chỉ là cành cây chứ không phải hôn thư hay thứ gì tương tự. Khóe miệng ông lạnh lùng nhếch lên, nói: "Vứt."
Sở Hoàn: "???"
"Vứt? Đó là vật được ban tặng mà? Vứt đi chẳng phải là đại bất kính à?"
Sở Trạch Dương: "Con đừng lo."
Sở Hoàn vẫn còn ngơ ngác, ngoan ngoãn đáp: "Vầng."
"Còn nữa, sau này con cứ theo lễ nghi mà dâng hương đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ là được, còn lại mặc kệ."
Ba từ đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ đều được Sở Trạch Dương nhấn mạnh, không chỉ nhắc nhở Sở Hoàn, mà còn như cảnh báo thứ gì đó trong phòng này.
Sở Hoàn cảm thấy bố mình hôm nay có vẻ không vui, không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."
"Còn nữa..."
Nhìn sắc đào hồng phớt nơi đuôi mày Sở Hoàn, Sở Trạch Dương trốn tránh nhắm mắt lại. Chả trách trước đây ông thấy hồng loan tinh động, nhưng lại không nhìn ra chi tiết, đóa đào hoa này nở không đúng lúc chút nào!
"Dạo này con không được yêu đương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!