Hiện trường dần yên tĩnh lại. Dương Nhị Lang bình tĩnh lại, còn tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thứ đang co giật trên mặt đất.
Một vật đỏ tươi, nhỏ bằng nửa nắm tay người lớn, bên ngoài có các mạch máu đan xen, trong đó có một sợi to nhất nối vào người Dương Nhị Lang, hình dạng giống như một trái tim.
"Cái gì vậy?"
"Trái tim?"
"Trái tim ai?"
Sở Hoàn nhìn về phía ngực Bạch Quỳnh. Bà ôm chặt lấy lồng ngực, cúi đầu xuống, khiến cậu không thể nhìn rõ tình trạng của bà.
"Bạch Quỳnh giữ lại trái tim của Dương Nhị Lang sao?"
Cho nên Dương Nhị Lang không thể đi đầu thai?
Trái tim bị lấy ra, thứ trói buộc Dương Nhị Lang như mất đi nguồn dinh dưỡng, nhanh chóng nhăn teo tóp, rồi tách ra khỏi cơ thể cậu bé. Khi phần nối cuối cùng từ rốn bị cắt đứt, Sở Hoàn có cảm giác như đang chứng kiến một lần sinh ra.
Trái tim ngừng đập, nằm im trên mặt đất, không có thêm bất kỳ biến đổi nào.
Dây thịt đã rơi xuống hóa thành chất lỏng trong suốt, tỏa ra mùi hương đắng chát. Đó chính là chấp niệm của Bạch Quỳnh, là nước mắt, là nỗi nhớ, là tiếng gọi bà đã dành cho con trai suốt hơn mười năm qua.
Chất lỏng trong suốt bắt đầu bốc hơi, mùi hương trong không khí càng thêm nồng đậm.
Sở Hoàn nhíu chặt mày. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương này, hình ảnh mẹ cậu hiện lên trong tâm trí cậu.
Mẹ cậu không giống Bạch Quỳnh. Bà là một người phụ nữ tràn đầy sức sống, gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười. Bà yêu đất đai, yêu cây cối, yêu dòng nước. Bà bao dung với tất cả sinh mệnh, luôn tràn ngập thiện ý.
Tay nghề thủ công của bà tệ không kém gì cậu, nhưng bà lại rất thích nặn các tượng đất nhỏ. Bà thường dẫn đầu "đội quân quái vật" do mình tạo ra, chơi trò anh hùng cứu thế giới với cậu...
Sau đó, bố cậu nói rằng mẹ đã đi vào núi, không bao giờ quay lại nữa.
Cậu biết, thực ra mẹ đã chết.
Sở Hoàn vô thức chạm tay lên mặt mình, mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt từ bao giờ. Mắt cậu giống như hai con suối nhỏ, nước cứ thế trào ra. Cậu nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay, hoảng hốt dùng cả hai tay lau mặt, nhưng càng lau càng làm vệt nước loang lổ hơn.
Suối nước mắt mất kiểm soát, dòng nước tuôn ào ạt.
"Chờ... Từ từ."
Con rùa biến thành thiếu niên, đưa cho cậu một xấp khăn giấy.
Sở Hoàn liếc Âm Sai, cảm thấy mất mặt, vội vàng nhận lấy rồi xoay lưng lại.
Sau một hồi chật vật điều chỉnh "công tắc suối nước", cậu quay đầu lại, phát hiện Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng không khá hơn là bao. Lý Toàn Quang ôm chặt lấy Lý Tuyên Minh, khóc nức nở như tàu lửa kéo còi inh ỏi.
"Là bà ấy vứt bỏ tôi trước... Là bà ấy vứt bỏ tôi trước... Nếu đã bỏ rơi tôi, tại sao còn để tôi nhìn thấy?"
Gương mặt Lý Tuyên Minh cũng nghiêm túc hiếm thấy. Hắn kiên định nói: "Đó là lỗi của bà ấy."
Sở Hoàn: "..."
Nghe cuộc hội thoại ngắn ngủi của hai người, Sở Hoàn vô tình biết luôn thân thế của Lý Toàn Quang.
Cậu ta là trẻ mồ côi. Khi tầm 3-4 tuổi, cậu ta bị bỏ lại trước cổng đạo quán, được sư phụ bọn họ – chân nhân Vương Khổ Mộc nhặt về nuôi.
Lý Tuyên Minh là một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc, nhưng vì thiên phú vượt trội, nên được tổ sư đích thân chọn làm đệ tử, cũng vào đạo quán khi còn rất nhỏ. Hai người lớn lên cùng nhau, hồi nhỏ Lý Tuyên Minh còn chăm sóc Lý Toàn Quang một thời gian dài.
Lý Toàn Quang rất bám hắn, thậm chí còn chọn theo họ hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!