Chương 46: (Vô Đề)

Trời đã về đêm, hầu hết mọi người đều đã về nhà. Trên phố chỉ còn lại vài bóng người thưa thớt. Những ô cửa sổ sáng đèn phản chiếu trên mặt sông, đốm sáng hình vuông vỡ ra theo gợn sóng rồi hợp lại. Nhưng khi đêm càng khuya, ánh sáng ấy cũng dần dần biến mất, dòng sông rực rỡ trở nên ảm đạm.

Khi con người chìm vào yên tĩnh, một số thứ không thể lộ diện dưới ánh sáng bắt đầu hoạt động.

Sở Hoàn nghe thấy trên mặt sông trước mặt có tiếng cá lớn bơi lội. Vây của chúng khuấy động mặt nước, chen chúc va chạm vào nhau, phát ra âm thanh mơ hồ như lời thì thầm trong nước. Thỉnh thoảng, chúng ném ánh mắt thèm khát về phía bờ.

Chúng đang tìm kiếm con mồi, những con người còn lang thang bên bờ sông. Nếu may mắn, chúng sẽ tìm được cơ hội kéo một ai đó xuống nước, tàn nhẫn nhấn chìm họ, biến họ thành kẻ thay thế mình lang thang dưới đáy sông lạnh lẽo.

Lúc này, Sở Hoàn đứng trên bậc thang cuối cùng cạnh bờ sông, trở thành một mục tiêu vô cùng rõ ràng.

Nhiều con cá hơn tụ tập về phía cậu. Dù sao thì hiện tại, cậu trông giống như một con mồi hoàn hảo.

Cậu u buồn đứng yên bất động, đang chìm trong dòng suy tư. Con người mang tâm trạng nặng nề như vậy chỉ cần một chút dụ dỗ, họ sẽ tự nhảy xuống sông. Rất nhiều người thế thân đã bị kéo xuống như vậy, và cách này cực kỳ hiệu quả.

Trước khi đám cá khác kịp tranh giành, một con cá lớn đã không thể kiên nhẫn thêm. Nó trồi lên khỏi mặt nước, để lộ phần lưng trơn nhẵn, lớp vảy xám xanh xen lẫn vài mảng sắc màu lấp lánh, câu dẫn con người cúi xuống quan sát kỹ hơn.

Nhưng Sở Hoàn như không nhìn thấy gì, ánh mắt đượm buồn vẫn nhìn ra giữa sông, tập trung suy nghĩ về Bạch Quỳnh.

Một con cá khác cũng không nhịn nổi nữa, nhảy bật lên từ lưng con cá lớn kia. Khi nó rơi xuống nước, một thi thể mặc áo trắng nửa nổi nửa chìm hiện lên trên mặt sông. Xác chết úp mặt xuống nước, kèm theo chút ảo giác mê hoặc, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm giác đó là người quen của mình, thôi thúc họ tiến đến xác nhận danh tính.

Trước cảnh tượng ấy, Sở Hoàn chỉ khẽ thở dài, trong lòng nghĩ: Bạch Quỳnh đúng là một người mẹ đáng thương.

Thấy không thành công, một con cá quyết định dùng biện pháp mạnh. Một con cá dài gần bằng người trưởng thành đột ngột lao về phía cậu. Gần hơn, gần hơn, ngày càng gần, nó thậm chí đã nhìn thấy hoa văn trên quần áo của Sở Hoàn! Chỉ cần cắn lấy vạt áo cậu là có thể kéo cậu xuống nước.

Nó hưng phấn tột độ, nhưng ngay giây tiếp theo, thứ chờ đón nó là một cái móng lừa to đùng.

Lừa già từ đâu lao ra bên cạnh Sở Hoàn, tung một cước đá bay con quỷ nước kia trở lại sông, đắc ý hí vang.

Cú đá mạnh đến nỗi đầu con cá bị lõm vào, nổi bụng trắng trên mặt nước.

Tất cả cá trong sông lập tức tháo chạy. Chúng nhớ ra rồi, trước đó có đứa nói nơi này có một con người cực kỳ tàn bạo, chắc chắn chính là người này!

Mặt sông một lần nữa khôi phục tĩnh lặng.

"Sở Hoàn, anh đừng chơi với quỷ nước nữa, lại giúp một tay đi."

Lý Toàn Quang ló đầu ra từ phía sau cậu, ánh mắt lập tức sáng rực khi nhìn thấy con lừa khí thế bức người đứng bên cạnh: "Con lừa này từ đâu ra vậy? Đẹp trai quá trời luôn!"

Lừa già lập tức ném cho cậu ta ánh mắt tán thưởng.

"Híí!"

Lý Toàn Quang vươn tay sờ mông nó hai cái, vừa sờ đã biết ngay.

"Hóa ra là một con quỷ lừa."

"Mà con quỷ lừa này thần tuấn ghê nha, hiếm có lắm đấy! Sở Hoàn, anh may mắn thật đó... khoan đã, mày thật sự là lừa hả? Sao trông mày như thế này vậy!"

Cậu ta nhìn thấy tượng đất xấu xí bên trong lừa già, xấu đến mức kinh tâm động phách, suýt nữa không phân biệt được đâu là đầu, đâu là đuôi.

Sở Hoàn lập tức quay ngoắt lại, trợn mắt nhìn cậu ta: "Muốn ăn đòn đúng không?"

Lý Toàn Quang lập tức ngậm miệng, ánh mắt nhìn lừa già mang theo chút đồng cảm. Một con lừa đẹp trai như vậy, vậy mà thân xác lại là một tượng đất siêu xấu xí.

Lừa già không thèm nhìn cậu ta. Trong mắt nó, tên này chỉ là một con người có chút khiếu thẩm mỹ mà thôi. Nhân loại anh minh thần võ nhất vẫn là chủ nhân của nó!

Sở Hoàn nói xong, xoay người đi lên bậc thang, lừa già thấy vậy liền vội vàng theo sát phía sau.

Bên ngoài tiệm may lúc này đã bày đủ thứ đồ, khiến khoảng sân vốn đã không rộng càng trở nên chật chội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!