Chương 45: (Vô Đề)

Khoảng cách khá xa nên không thể nhìn rõ bà ấy còn sống hay đã chết, chỉ thấy bà nằm ngửa trên mặt nước, bên dưới hình như có thứ gì đó nâng đỡ.

"Sao lại thế này?"

"Thợ may Bạch chết chưa? Bà ấy bị sặc nước à?"

"Mau kéo bà ấy lên!"

Người dưới nước không ai động, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên chỉ biết nhìn nhau do dự.

Sở Hoàn quay sang nhìn Lý Toàn Quang, vỗ vai cậu ta: "Cậu đi đi."

Lý Toàn Quang "ồ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn nhảy xuống nước, bơi về phía người phụ nữ kia.

Cậu ta không sợ mấy thứ quỷ nước... Chỉ cần không phải đại quỷ kinh khủng mà họ từng gặp trước đây, thì chẳng có gì đáng ngại.

Cậu ta vừa cử động, những người khác nhìn nhau rồi cũng di chuyển, nhanh chóng bơi tới chỗ người phụ nữ, kéo bà lên bờ.

Người trên bờ cũng lập tức xúm lại. Khi Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đi tới, thợ may Bạch đã được đặt nằm trên mặt đất, trông có vẻ đã sặc nước, lồng ngực không còn phập phồng. Một số người đang sơ cứu cho bà.

Lý Toàn Quang bị đám đông chen lấn ra ngoài, sốt ruột đi vòng quanh, nhỏ giọng kêu lên: "Để tôi xem, để tôi xem, tôi biết chữa trị!"

Nhưng vì cậu ta nhỏ tuổi, mọi người không ai thèm để ý.

Sở Hoàn nhìn mà phát bực: "... Sao cậu nhát thế?"

Lý Toàn Quang: "Hu hu."

"Nhìn tôi nè."

Nói xong, Sở Hoàn sải bước tiến vào, hai tay khéo léo tách đám đông ra, rồi kéo Lý Toàn Quang tới, đẩy cậu ta vào trong.

"Tránh ra nào, cậu ấy là bác sĩ."

Ban đầu mọi người xung quanh trợn mắt nhìn cậu, nhưng sau khi nghe vậy, ánh mắt lập tức chuyển sang Lý Toàn Quang. Mọi người nhường chỗ, để cậu ta quỳ xuống bên cạnh thợ may Bạch, nâng phần thân trên của bà lên.

Thực ra Sở Hoàn không nói sai. Tuy không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng Lý Toàn Quang biết sơ cứu, xử lý các tình huống nguy cấp cũng rất thành thạo.

Những người xung quanh không hiểu cậu ta làm thế nào, chỉ thấy cậu ta vỗ nhẹ lên lưng thợ may Bạch, rồi hạ thấp đầu bà xuống. Một tiếng ho sặc vang lên, bà phun ra một ngụm nước lớn, lồng ngực bắt đầu phập phồng trở lại.

"Nhổ ra rồi, nhổ ra rồi!"

"Cậu trai giỏi quá!"

"Không sao nữa rồi, thở lại rồi!"

Lý Toàn Quang đứng lên, mỉm cười khiêm tốn: "Đâu có, tôi chỉ có chút kinh nghiệm thôi."

Thợ may Bạch đột nhiên mở miệng: "Tại sao lại cứu tôi?"

"Ơ?" Lý Toàn Quang ngơ ngác.

Sở Hoàn nhìn về phía thợ may Bạch, phát hiện bà đang trừng mắt nhìn Lý Toàn Quang. Không chỉ giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt cũng chứa ngập tràn oán hận.

Bà ấy rất gầy, khuôn mặt hốc hác, mái tóc được búi gọn giờ xổ tung, bết lại thành từng lọn dính lên mặt và cổ, trông như một tấm lưới u ám quấn chặt lấy bà, không sao gỡ ra được.

Thoại nhìn hơi điên dại.

"Thợ may Bạch, bà bị điên rồi hả?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!