Sở Hoàn quay đầu nhìn sang bên kia.
Một bình hoa đơn sơ cắm cành liễu tuyết mọc sum suê, nở đầy những bông hoa nhỏ màu trắng. Cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, làm cành lá khẽ đung đưa, trông thanh bình tĩnh lặng, thời gian ngừng trôi.
Sở Hoàn: "..."
"Nói nó hả?"
Chuột tinh nhảy tưng tưng trên bàn, đôi tay bé nhỏ chỉ về phía bình hoa, giọng cao vút đầy bực tức: "Đúng rồi! Chính nó! Chính nó đã trói tôi vào bàn!"
Chuột là bậc thầy thu thập thông tin, khả năng sinh sản nhanh chóng giúp chúng tạo nên mạng lưới tình báo mạnh mẽ. Dù sức mạnh chiến đấu không đáng kể, nhưng chẳng ai muốn đắc tội với chúng. Trước đó, con chuột từng tuyên bố không ai có thể lừa gạt được chúng, và thực tế đúng là như vậy.
Sau khi giao dịch với Sở Hoàn xong, bọn chúng đã đợi đến thời điểm hẹn và phái con chuột này đến lấy phần thù lao. Nhưng khi đến địa điểm hẹn – bậc thềm bên bờ sông dưới nhà trọ Sở Hoàn thuê, nó không thấy người, cũng không thấy cá vàng đáng lẽ thuộc về chúng. Điều này khiến nó tức điên lên.
Nó đứng dưới lầu chửi rủa một trận về việc con người thất tín, sau đó nhanh chóng leo lên tường, bò đến cửa sổ phòng Sở Hoàn. Với tư cách là loài chuột biết tuốt, tất nhiên chúng cũng nắm rõ hành tung của nhóm Sở Hoàn. Đúng như dự đoán, nó thấy Sở Hoàn nằm ngủ trên giường qua khung cửa sổ.
Lúc nó đặt chân lên bàn gần cửa sổ và định nhảy vào trong, cành cây chợt quất thẳng vào nó. Nhanh, chuẩn, độc, đánh nó ngã sóng soài trên bàn. Sau đó cơ thể nó cứng đờ, không thể cử động được nữa!
Cảm giác như có thứ gì đó đè lên nó, khiến nó hoàn toàn bất động. Mãi đến khi Sở Hoàn sắp tỉnh, cái miệng nó mới có thể hoạt động.
"Con người đều là kẻ lừa đảo... Có phải cậu cố tình muốn tra tấn tôi không? Cậu muốn quỵt nợ đúng không? Rõ ràng chúng tôi đã giảm giá cho cậu! Quả nhiên con người không đáng tin chút nào!!"
Con chuột giận đến run người, dựng thẳng người lên, hai chi trước quơ loạn xạ. Hai chiếc răng cửa dài trắng tinh không tự chủ mà lộ ra, nhưng nó vẫn giữ lại chút lý trí cuối cùng, không thực sự cắn vào tay Sở Hoàn.
Sở Hoàn vội vàng xin lỗi: "Tôi thực sự xin lỗi! Nhưng chuyện này không phải do tôi làm!"
Con chuột chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen, rõ ràng là không tin tưởng cho lắm.
"Đây, tự kiểm tra xem."
Sở Hoàn nhấc bình hoa lên, đặt cạnh con chuột. Con chuột cảnh giác nhìn chằm chằm cậu, lùi sang một bên, sau đó nhìn về phía cành hoa.
"Có cảm thấy nó khác hoa bình thường không?"
Con chuột: "Tôi chẳng thấy có gì khác cả..."
Nó nhón chân lại gần, đưa mũi đến ngửi thử. Nào ngờ vừa tới gần, cành cây dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vụt thẳng vào người nó.
"BỐP!"
Sở Hoàn trợn tròn mắt: "!????"
Ngay giây sau, cậu chứng kiến cảnh con chuột bị đông cứng như bị trúng định thân thuật, toàn thân cứng đờ, ngửa mặt ngã thẳng xuống. Đồng thời, những bông hoa trên nhánh liễu tuyết cũng đồng loạt khép lại!
"Chiết Chi!"
Sở Hoàn luống cuống tay chân sờ vào cành liễu tuyết, sau đó nhìn sang con chuột đang nằm bất động, cuống quít bế nó lên.
"Chuột tiên! Tôi không nghĩ nó sẽ làm vậy!!"
"Không sao chứ???"
Cậu chạm vào con chuột cứng đờ như khúc gỗ, ngơ ngác mất vài giây, rồi mới vội vàng dùng một ngón tay ấn lên ngực nó, cố gắng làm hô hấp nhân tạo. Nhưng dù cậu có ấn bao nhiêu lần, con chuột vẫn không phản ứng.
Sở Hoàn: "..." Không phải chứ? Thật sự chết rồi???
Ôm tâm trạng phức tạp, cậu quay đầu nhìn nhành liễu tuyết đã khép hết cánh hoa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Đánh chết nó mà còn giả vờ đáng thương?
"Chết rồi... làm sao bây giờ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!