"Thứ gì?"
Lý Hội còn chưa nói hết câu, Lý Toàn Quang đã đưa tay kéo anh ta sang một bên, nhanh chóng trốn đi.
Trốn xong, Lý Toàn Quang lấy ra một tấm gỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu đầu ngón tay lên đó. Một luồng khí lập tức trào ra từ tấm gỗ, bao bọc cả hai vào bên trong, tạo thành lồng bảo vệ toàn diện.
Sở Hoàn quay đầu liếc nhìn, nói với Lý Tuyên Minh: "Sư đệ của anh... đúng là trái ngược với anh."
Cùng một sư phụ dạy mà khác biệt lớn quá. Lý Tuyên Minh là kiểu người dù có gặp thổ địa cũng phải húc đầu đánh hai cái mới chịu, còn sư đệ hắn vừa thấy có chuyện liền chui tọt vào góc trốn trước.
Mà như thế cũng tốt, ít ra họ không cần phân tâm bảo vệ người khác.
Lý Tuyên Minh rút kiếm ra, nói: "Sư đệ tôi không giỏi đánh nhau... đến rồi."
Sở Hoàn nhìn về một hướng, cậu nghe thấy tiếng lau sậy bị đè rạp xuống, lá cọ xát vào nhau xào xạc, côn trùng trong bụi rậm bị quấy nhiễu, hoảng hốt bay tán loạn.
Cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân trầm đục, tuy nghe thì chậm rãi, nhưng thực tế đang lao đến với tốc độ cực nhanh.
Đến rồi.
Trước tiên, Sở Hoàn ngửi thấy mùi hôi tanh nồng nặc, giống như đống xác thối rữa dưới bùn lầy, tiếp đó là một khuôn mặt béo phệ to tướng.
Một gã đàn ông bụng phệ, ánh mắt lập loè vẻ tham lam thèm thuồng, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nó vẫn chưa chịu từ bỏ!
"He he, tiểu đạo sĩ, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ánh mắt của gã quét qua Lý Tuyên Minh, rồi dừng lại trên người Sở Hoàn. Gã nhìn chằm chặp bàn tay và phần cổ lộ ra của cậu. Ánh mắt dính nhớp, ghê tởm như thể chỉ chực nhào lên l**m một cái.
Sở Hoàn thấy hơi buồn nôn. Cậu kẹp một lá bùa giữa hai ngón tay, hỏi: "Mày muốn gì?"
Gã đàn ông cười phá lên, há miệng cực lớn. Trong miệng là một chiếc lưỡi khổng lồ gần như rộng bằng miệng gã, nhẹ nhàng cuộn lại, phát ra âm thanh nhóp nhép như không thể kìm nén cơn thèm ăn.
"Tao muốn nếm thử xem đạo sĩ có vị gì, có khác con người bình thường không. Hay là thế này đi, mỗi người cho tao một bàn tay, tao sẽ tha cho bọn mày."
Sở Hoàn nghiêm túc nói với gã: "Mày mơ xa thật đấy."
Gã yêu quái cười hề hề, bụng hơi phập phồng: "Ăn bọn mày, nói không chừng tao có thể..."
Gã còn chưa nói hết câu, Lý Tuyên Minh lạnh giọng cắt ngang: "Yêu quái ăn thịt người, giết!"
Dứt lời, hắn vung kiếm lao đến.
Sở Hoàn nhìn bóng người bên cạnh đột ngột xông lên, "Ê? Khoan đã, không làm chút chuẩn bị nào hả!"
"Lôi quang mãnh điện, xích hỏa lưu tinh, phó thần chư tướng, liệt diện nam hành, câu diện sứ giả, lập đãng càn khôn, liệt diện sứ giả, phu tán càn linh, trịch mục sứ giả, hám động lôi thần... Dám không tuân lệnh, diệt sạch thân hình!"
Lý Tuyên Minh giơ kiếm dựng đứng, một làn sương đen bao trùm lên đầu con yêu quái, bên trong sấm sét đùng đoàng, sấm sét chói lóa giáng xuống thẳng đầu gã.
Ánh chớp rực sáng bao trùm toàn bộ gã yêu quái. Sở Hoàn thấy cảnh đó, thầm nghĩ: Thừa thắng xông lên, ngại gì không giết?
Cậu đưa tay vào túi, rút ra một nắm bùa Ngũ Lôi, vẩy ra xung quanh. Ngón tay bấm quyết, tất cả bùa chú lao tới, dán kín người gã yêu quái.
Sấm sét tiếp tục bổ xuống, toàn bộ thân thể gã biến thành một quả cầu ánh sáng chói lóa, chiếu sáng cả một vùng tựa ban ngày.
Lý Hội siết chặt tay Lý Toàn Quang, lẩm bẩm: "Trời ạ..."
Lý Toàn Quang mặt mày đầy lo lắng. Với uy lực của lôi điện như thế, ngay cả lệ quỷ tu luyện mấy trăm năm cũng bị đánh thành tro, nhưng đây là yêu quái... Không biết tình hình sẽ ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!