Chương 42: (Vô Đề)

Yếp Sư không có mặt, nhưng ai cũng có thể thấy được sự hoảng sợ trên gương mặt trống trơn của hắn ta. Dù sao thì lúc này, thái độ và hành động của Sở Hoàn chẳng khác nào một tên sát nhân b**n th** trong phim kinh dị.

Yếp Sư đứng yên bất động.

Sở Hoàn mặc kệ hắn ta, quay sang nói với Lý Tuyên Minh: "Mang qua đây."

"Ừ."

Lý Tuyên Minh giữ chặt Yếp Sư, cùng Sở Hoàn quay trở lại lều nhỏ. Những người khác cũng lập tức bám theo.

Đợi bóng dáng bọn họ biến mất, con rùa già mới bò đến cửa lều khựng lại. Nó vươn cổ ra nhìn quanh, đứng ngây người hồi lâu, cảm thấy tình hình đã yên ổn, thế là quay đầu bò về chỗ cũ.

Yếp Sư bị dồn vào góc, mọi người vây xung quanh. Sở Hoàn nhìn lớp da mặt trơn láng không có ngũ quan của hắn ta, hỏi: "Mặt của anh đâu?"

Lớp da mặt giật giật, phát ra giọng nói: "Không phải cậu giật xuống rồi sao? Giờ còn hỏi tôi?"

Sở Hoàn: "..."

Cậu im lặng hai giây, sau đó đưa tay rút con dao găm sừng trâu bên hông. Ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ lưỡi dao, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Trình Tinh sững sờ trong chốc lát, rồi trợn tròn mắt, nhảy lên ôm chặt lấy cánh tay của Sở Hoàn, hét lên: "Đại sư, đừng mà! Chúng ta vất vả lắm mới tìm được anh ta!"

"Đúng đúng."

Lý Hội đứng bên cạnh vội phụ họa: "Đại sư, tạm tha cho anh ta đi, cậu là người rộng lượng, không chấp kẻ tiểu nhân..."

Hai người thay nhau khuyên nhủ, cuối cùng cũng kéo được Sở Hoàn ra sau. Trình Tinh thừa cơ nhào đến trước mặt Yếp Sư, vui mừng nói: "Yếp Sư! Cuối cùng cũng tìm được anh! Anh còn nhớ tôi không? Anh có thể trả lại mặt cho tôi không?"

"Chờ một chút."

Yếp Sư s* s**ng trên người, sau đó rút ra một lớp da mỏng, đắp lên mặt mình. Lớp da dính liền vào mặt hắn ta một cách hoàn mỹ.

Đây là một gương mặt đàn ông tuấn tú khoảng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, chính là khuôn mặt mà Trình Tinh quen biết.

"Đúng đúng đúng. Trước đây anh trông như thế này..."

Yếp Sư chớp mắt thật nhanh, dường như đang thích ứng, một lúc sau mới trở lại nhịp chớp mắt bình thường, rồi quay sang quan sát Trình Tinh.

"Mặt của cậu không tệ, nhìn hơi quen mắt."

Yếp Sư nâng cằm Trình Tinh lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* từng đường nét trên gương mặt hắn, càng sờ vẻ hài lòng trên mặt càng rõ ràng: "Bảo sao lại đẹp thế, thì ra là tác phẩm của mình."

Trình Tinh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, là tác phẩm của anh!"

Yếp Sư: "Thế bây giờ cậu không hài lòng với tay nghề của tôi sao?"

"Hài lòng hài lòng. Không không không, tôi tìm anh không phải vì chuyện này! Tôi sắp chết rồi!"

Yếp Sư nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Tôi nhớ là trước khi vẽ mặt cho cậu, tôi đã nói rất rõ rồi. Dung mạo của một người, từ độ cong của chân mày, kích thước đôi mắt, đến từng nốt ruồi... tất cả đều phản ánh vận mệnh tại thời điểm đó. Cậu đã chọn khuôn mặt này thì phải chấp nhận hậu quả."

Trình Tinh kêu lên: "Anh có nói thế, nhưng... tôi chưa muốn chết!"

"Chết một cách xinh đẹp thế này chẳng phải rất tuyệt sao?" Yếp Sư nâng mặt Trình Tinh lên, cảm thán.

Trình Tinh mắt rưng rưng, "Không không không, không còn cách nào khác sao?"

Sở Hoàn đứng phía sau xoay dao găm, ngước mắt nhìn Yếp Sư, ẩn ý nói: "Nếu đã vậy, hay là tôi giết anh luôn. Nhìn anh nửa người nửa quỷ, tôi rất tò mò xem anh chết rồi sẽ thành cái gì."

Lý Toàn Quang không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, huynh chắc chắn anh ấy là người tốt chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!