Chương 4: (Vô Đề)

Sở Hoàn mua vé xe chuyến sáu giờ tối, thời gian không sớm không muộn, từ bến xe đi qua trấn Tây Hà tìm một chuyến xe về nhà vẫn kịp ăn tối.

Đến nơi rồi, cậu mới phát hiện mình không cần phải đến trấn Tây Hà, ngay bên ngoài bến xe đã có không ít xe khách nhỏ đón khách.

"Du lịch sinh thái, câu cá hái trái cây, đi không?"

"Nhà nghỉ, nhà nghỉ đây!"

"Đi không, đi đâu nào? Giá rẻ lắm!"

"..."

Sở Hoàn nhìn một lượt, rồi kéo vali đi về phía người đàn ông vừa rao "giá rẻ", hỏi: "Có đi Từ Lĩnh không?"

Người này liếc cậu một cái, sau đó chìa ra một điếu thuốc, nói: "25."

Sở Hoàn giơ tay từ chối điếu thuốc, không hài lòng nói: "Bình thường không phải chỉ 15 thôi sao?"

Định chém khách lạ giá cao hả?

"Hề hề." Người đàn ông kia không biết xấu hổ, nhét điếu thuốc vào miệng, cười nói: "Muộn rồi mà, chở cậu qua đó xong, tôi về thế nào cũng phải đi xe trống."

"Nhóc Hoàn!"

Hai người đang mặc cả thì phía sau bỗng nhiên có người gọi tên Sở Hoàn.

Sở Hoàn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nở nụ cười vui vẻ gọi: "Giẻ lau? Sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Lạc Thu đi nhanh tới, khoác vai Sở Hoàn, nói: "Tớ đến đón cậu! Chú bảo cậu đến từ chiều cơ mà? Tớ đứng đây nhìn cậu cả buổi, thế mà cậu chẳng thèm để ý tớ."

Thẩm Lạc Thu là người cùng làng với Sở Hoàn, hồi nhỏ nghịch ngợm lại lười tắm rửa, quần áo lúc nào cũng bẩn như giẻ lau cũ trong nhà, thế là bị đặt biệt danh "Giẻ lau", gọi mãi thành quen. Mẹ cậu ta từng cất công nhờ bố Sở Hoàn đặt cho một cái tên đầy chất thơ, vậy mà cuối cùng lại bị gọi như vậy.

Thẩm Lạc Thu học hành không giỏi, mà nền giáo dục ở đây vốn cũng không tốt. Không đỗ đại học, cậu ta ở lại làng, mở một quán ăn phục vụ dân câu cá bên bờ sông Tây Hà.

Vì hay phải chở cơm và đồ dùng cho các tay câu cá, cậu ta thường xuyên chạy ra ngoài, da dẻ rám nắng, cười lên trông rất rạng rỡ.

Sở Hoàn quay lại nói với người lái xe: "Anh giai, tôi không đi nữa, bạn tôi đến đón rồi."

"Ok, lần sau nhớ ủng hộ nha."

"Đi đi đi."

Thẩm Lạc Thu kéo Sở Hoàn đi, hớn hở nói: "Chiều nay tớ thấy chú làm thịt gà đó! Về thế nào cũng có món ngon."

Sở Hoàn vừa lên ghế phụ đã ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, vội vàng mở cửa xe, la lên: "Xe cậu chở gì mà hôi vậy?"

Thẩm Lạc Thu cười ngượng ngùng: "Hê hê, mấy hôm trước cho Tiểu Nhị mượn chở phân gà, chưa kịp rửa."

"Đụ."

Sở Hoàn gục ngoài cửa sổ, suýt nữa bị cái mùi hun cho ngất xỉu.

Trấn Tây Hà cách Từ Lĩnh chỉ hơn mười cây số, giữa hai nơi có con sông Tây Hà chắn ngang. Trước đây phải đi phà, xe cộ vừa phải xếp hàng vừa phải chờ lâu, về đến nơi mất hơn một tiếng. Giờ có cầu mới, chưa đầy nửa tiếng đã đến nhà.

Chưa đến 7 giờ, xe của Thẩm Lạc Thu đã dừng trước cổng nhà họ Sở.

Trong sân bày sẵn một chiếc bàn gỗ vuông, trên bàn bày đầy đồ ăn. Vừa xuống xe, Thẩm Lạc Thu hít sâu một hơi mùi thức ăn thơm phức, lớn tiếng gọi: "Chú ơi, tụi con về rồi đây!"

Sở Hoàn nhìn quanh một lượt, thấy sân nhà không khác gì lúc cậu rời đi, sạch sẽ gọn gàng. Tảng đá lớn lát nền sau nhiều năm trở nên nhẵn bóng, cây quýt bên cạnh vẫn xanh tốt như xưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!