Chương 38: (Vô Đề)

"Sở Hoàn, cậu có thấy sau khi dâng hương xong thì tinh thần sảng khoái hẳn không?"

Triệu Quỳ cũng vừa dâng hương cho Thành Hoàng đại nhân xong. Không biết do tâm lý hay gì, cô cảm thấy cổ vai gáy vốn nhức mỏi lâu ngày bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.

Sở Hoàn chiếm được món lợi to, giờ cậu thực sự cảm thấy thần thanh khí sảng, liền gật đầu nói: "Có chứ."

"Thật á? Tôi còn tưởng là ảo giác của mình."

Triệu Quỳ phấn khởi cực kỳ.

Lục Thành nhìn Sở Hoàn rồi lại nhìn Triệu Quỳ, vẻ mặt nghi hoặc. Có thật không? Sao anh ta chẳng cảm thấy gì hết?

Sở Hoàn lúc này tràn đầy kính ngưỡng với Thành Hoàng đại nhân, nói: "Bình thường đến lễ bái nhiều một chút, có lợi cho mọi người đấy."

"Được, mỗi... mỗi tháng tôi sẽ đến một lần."

Triệu Quỳ định nói mỗi tuần một lần, nhưng sợ mình không làm được nên sửa lại thành mỗi tháng một lần.

Sau khi dâng hương xong, họ di chuyển sang bên cạnh chính điện, vì bên ngoài vẫn còn nhiều người đang đợi. Trong Miếu Thành Hoàng không chỉ thờ Thành Hoàng mà còn có Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường, Diêm La Vương – các vị thần quen thuộc trong tín ngưỡng dân gian.

Sở Hoàn đọc lai lịch của vị Thành Hoàng đại nhân này, Tần Lập Kiếm. Khi còn sống, ông là một tướng quân trọng yếu bảo vệ Tam Hoàng, tinh thông thương pháp, chính trực nghiêm minh, hết lòng vì dân, được mọi người tôn kính.

Lúc ông tại vị, một tà giáo tên Luân Quy trỗi dậy. Giáo lý của chúng là chỉ cần cúng bái Mẫu Thần Luân Quy thì có thể quyết định kiếp sau đầu thai thành gì, bởi Mẫu Thần Luân Quy nắm giữ Đài Luân Hồi, tất cả sinh linh sau khi chết đều phải qua tay bà ta.

Với giáo lý mê hoặc lòng người này, Luân Quy nhanh chóng lan rộng. Chẳng bao lâu sau, khắp Tam Hoàng, nhà nào cũng lén thờ một bức tượng nữ thần mặt phấn. Khi triều đình phát hiện, vùng Tam Hoàng đã xảy ra ít nhất năm sự kiện lạ.

Những đứa trẻ mới sinh trong gia đình thờ Mẫu Thần Luân Quy đều có hình dáng quái dị: khuôn mặt phấn trắng với ngũ quan y hệt một người phụ nữ trưởng thành, thân thể mềm nhũn không xương cốt như bọt nước.

Tần Lập Kiếm nhận lệnh điều tra, phát hiện Luân Quy đã thâm nhập vào từng ngóc ngách của các thôn làng ở Tam Hoàng. Ông phải rất khó khăn mới dẫn quân đánh đến tận sào huyệt tà giáo.

Mẫu Thần Luân Quy vậy mà thực sự hiển linh, cất giọng nói với ông: "Ta là chân thần, thân thể phàm tục như ngươi, làm sao có thể tổn thương thần linh?"

Tần Lập Kiếm không chút sợ hãi, giương thương chỉ thẳng vào ả, quát: "Ngụy thần!"

Mặc dù chỉ là ngụy thần nhưng do nhận được vô số cúng tế, ông không thể trực tiếp đánh bại ả. Cuối cùng, ông thề nguyện lấy thân mình làm dẫn, giáng thiên lôi xuống để tiêu diệt ngụy thần này. Một tia sét tím giáng thẳng xuống thương của ông, giúp ông kết liễu Mẫu Thần Luân Quy.

Sau trận chiến, ông cũng bỏ mạng. Sau khi qua đời, ông được phong làm Thành Hoàng của Tam Hoàng, nắm giữ một môn "Bích Lôi Thương Pháp" và một đạo "Tử Thiên Lôi Pháp".

Sở Hoàn đọc mà mở to mắt. Tử Thiên Lôi Pháp nghe có vẻ rất bá đạo, cứ thế cho cậu luôn?

Cậu hơi ngại à nha...

Triệu Quỳ đọc xong, cảm thán: "Bảo sao Thành Hoàng đại nhân trông uy vũ thế, hóa ra trước đây là võ quan. Võ quan mà chu đáo thế này, thật là lợi hại!"

"Đúng vậy, người quá tốt luôn." Sở Hoàn cũng cảm động tán thưởng.

Lục Thành nhìn người này rồi lại nhìn người kia, trong lòng phức tạp vô cùng. Anh ta cảm thấy mình bị cô lập...

Sở Hoàn tiện thể xem lai lịch của Âm Sai Lưu Đồ. Lưu Đồ khi còn sống là một đồ tể cao to vạm vỡ. Vốn dĩ hắn chỉ làm ăn lương thiện, nhưng gặp phải một phú hộ độc ác, cướp đoạt vợ con của hắn. Thế là Lưu Đồ tức giận tàn sát cả gia tộc phú hộ, giết sạch 48 mạng người.

Sau đó hắn bị bắt và xử trảm, chết không cam tâm, hóa thành lệ quỷ, nuốt chửng linh hồn của 48 người nhà phú hộ. Khi suýt trở thành Quỷ Vương, hắn bị Thành Hoàng Tần Lập Kiếm bắt gặp lúc tuần tra, một thương xuyên tim, treo trên cổng miếu suốt một trăm năm.

Cuối cùng, Lưu Đồ tỉnh ngộ, trở thành Võ Phán Quan dưới trướng Thành Hoàng.

Ừm... Âm Sai Lưu Đồ quả nhiên cũng là một nhân sĩ có khí phách.

Nhìn tiếp xuống dưới, Sở Hoàn phát hiện lai lịch của Văn Phán Quan dưới trướng Thành Hoàng cũng chẳng khác Lưu Đồ là bao.

Văn Phán Quan tên Tiêu Tân, vốn là một chủ bổ. Quan trên của hắn là một tri huyện tham ô, bóc lột dân chúng. Tiêu Tân chịu không nổi nên tự tay g**t ch*t tri huyện kia, sau đó cũng bị bắt xử trảm. Chết đi, hắn được Thành Hoàng thu nhận làm Văn Phán Quan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!