Âm sai này cũng là người có cá tính, cơ thể lập tức phồng lớn gấp đôi. Bộ vest gọn gàng bị căng đến mức rách toạc, lộ ra làn da xanh tái bên dưới.
Sở Hoàn lùi lại một bước, ngửa đầu nhìn hắn với ánh mắt khiếp sợ.
Mái tóc rực đỏ như lửa, lông mày dựng ngược, mặt xanh nanh trắng, diện mạo dữ tợn đáng sợ. Nửa thân trên tr*n tr**, lộ rõ từng khối cơ bắp rắn chắc. Ngay cả dây câu hồn trong tay hắn cũng trở nên nhỏ đi trông thấy.
Linh hồn người vừa chết đứng đờ ra, hồn phách gần như tán loạn vì hoảng sợ. Ông ta ngơ ngác nhìn âm sai trước mặt có gương mặt còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Sở Hoàn nhìn thoáng qua hồn ma mới, lập tức hét lên: "Đại nhân! Xin hãy cẩn trọng!"
"Úi!"
Âm sai giật mình, sực nhớ ra mình đang nắm trong tay một hồn phách yếu ớt. Hắn liền vỗ mạnh lên đầu linh hồn, giúp trạng thái của ông ta ổn định trở lại. Gương mặt sợ hãi cũng hồi phục như ban đầu.
Âm sai xoay người, nói với Sở Hoàn: "Đây là sơ suất trong công việc của chúng tôi. Đám ác quỷ này cực kỳ giỏi ẩn nấp, nên trước đây chúng tôi không tìm được dấu vết của chúng."
Sở Hoàn không nhịn được mà đánh mắt nhìn xuống nửa th*n d*** của âm sai. Qua khỏi vòng eo, đến vị trí quan trọng... Vị trí hạ bộ có một ngọn lửa mờ ảo lơ lửng, lắc lư rất tự nhiên.
Hóa ra không phải khỏa thân, Sở Hoàn thở phào. Cậu còn tưởng âm sai này thực sự hoang dã đến thế cơ...
"Không có gì, đây là nghĩa vụ mà người dân nên làm."
Âm sai lộ vẻ tán thưởng, hỏi tiếp: "Không biết vị nghĩa sĩ này xưng hô thế nào?"
"À, tôi là Sở Hoàn."
"Nghĩa sĩ Sở Hoàn, vậy xin cáo biệt tại đây, tôi đi trước một bước."
Nói xong, hắn xách theo hồn phách rời đi.
Bóng lưng cao lớn hùng hổ, nhìn kiểu gì cũng có cảm giác... hận không thể xông ra ngoài chém giết ngay lập tức.
Sở Hoàn nhìn bọn họ biến mất vào bức tường, sau đó mới xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi góc khuất, cậu đụng mặt một y tá đang trực đêm.
Không biết cô y tá này đã đứng đó từ bao giờ, nói chung là đã trông thấy Sở Hoàn. Cô đảo mắt nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó bước nhanh hơn hẳn, gần như chạy vội lướt qua cậu, hoàn toàn xem cậu như không tồn tại.
Sở Hoàn: "..."
Ờm, cũng đúng. Nửa đêm nửa hôm có một người đứng thẫn thờ ở góc khuất, không nhúc nhích suốt một lúc lâu, nhìn hơi giống quỷ thật.
Lúc này đã về khuya, bệnh viện dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của những y tá trực đêm, tiếng r*n r* của bệnh nhân, tiếng thì thầm an ủi của người nhà, cùng âm thanh lạnh lẽo của máy móc y tế.
Hành lang dài và trống vắng, ánh đèn lạnh lẽo, không gian này thực sự dễ khiến người ta sởn tóc gáy, thậm chí sinh ra ảo giác nghi thần nghi quỷ.
Y tá kia sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Sở Hoàn trầm mặc bước vào thang máy, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên vách thang máy.
Cậu không hiểu, rõ ràng bây giờ trông cậu đẹp trai hơn hẳn lúc còn đi làm cơ mà! Không còn quầng thâm mắt, da dẻ mịn màng, tóc đen dày bóng mượt... Hừm, giống quỷ chỗ nào chứ!
Trong lúc cậu không biết, một câu chuyện ma mới đang bắt đầu lan truyền tại bệnh viện. Nghe đồn rằng ở góc hành lang xuất hiện một nam quỷ diễm lệ...
Ôm lấy trái tim nhỏ bé tổn thương, Sở Hoàn bắt xe về khách sạn.
Về đến nơi chưa bao lâu, cậu nhận được cuộc gọi từ Lâu Sơn.
"Đại sư, anh xong chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!