Chương 35: (Vô Đề)

Lâm Nguyệt đột ngột bật dậy, khí thế như một con bò đực, cô bé đẩy Sở Hoàn sang một bên, lao thẳng đến trước mặt Trình Tinh, chỉ tay vào mặt hắn hét: "Không thể nào! Anh lừa tôi!"

Trình Tinh cũng hét lại: "Tôi không có!"

Hai người khí thế hừng hực trừng nhau tại chỗ.

"Tuần trước tôi tham gia sự kiện quảng bá trực tiếp cho thương hiệu mỹ phẩm XX ở thành phố S! Dự kiến tôi sẽ góp mặt trong một hoạt động quảng bá game, nhưng trên đường đi, tôi đột nhiên ngất xỉu. Khi tỉnh lại, tôi đã ở bên cạnh cô. Tôi còn thấy cô dán đầy poster của tôi trong phòng!"

Lâm Nguyệt há hốc miệng, không thốt nên lời.

Là fan trung thành của Trình Tinh, cô bé biết hắn có một lịch trình quảng bá game. Nghe nói hắn sẽ hóa thân thành hồ yêu trong game, một tạo hình vô cùng đẹp khiến cô bé mong chờ mãi. Nhưng không hiểu sao sự kiện này lại bị hoãn.

Điều đó có nghĩa là... Con ma này nói thật?

Trình Tinh giành được chiến thắng tạm thời, đắc ý nói với Lâm Nguyệt: "Tôi còn nhận hai bộ phim truyền hình, một bộ điện ảnh."

Lâm Nguyệt ngơ ngác hỏi: "Bộ phim đó... anh thực sự nhận được?"

"Hừ! Con tiện nhân Cố Thanh Chu có thể cướp được của tôi chắc?" Trình Tinh vênh váo y như một con gà trống thắng trận.

Lâm Nguyệt nhìn hắn rất lâu, lặng im không nói. Sau đó loạng choạng lùi về sau, ngã khuỵu xuống đất, dùng hai tay che mặt, đau khổ bật khóc.

Lâu Sơn thò đầu ra từ sau lưng Sở Hoàn, yếu ớt hỏi: "Vậy... anh thật sự là Trình Tinh à?"

"Đúng vậy!"

"Phẫu thuật thẩm mỹ?"

"Làm minh tinh ai mà không phẫu thuật? Tôi cũng chỉnh nhẹ, chỉnh nhẹ thôi!"

Sở Hoàn trợn to mắt: "???" Cái này mà gọi là chỉnh nhẹ? Cậu không nhận ra đây là cùng một người, bây giờ kỹ thuật thẩm mỹ đã phát triển đến mức này rồi sao?!

Lâu Sơn: "Ồ..."

Cậu ta quay đầu, thương cảm liếc nhìn Lâm Nguyệt một cái, an ủi: "Nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất bọn đầu cơ không lừa cậu. Chỉ mất năm ngàn mà đã mua được thông tin thật của Trình Tinh, cũng lời đấy chứ..."

Lâm Nguyệt vung tay, khóc càng to hơn: "Hu hu hu..."

Âm sai hỏi Trình Tinh: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Trình Tinh lắc đầu: "Không còn."

"Vậy tiếp tục. Lâm Nguyệt bồi thường hai năm tuổi thọ cho Trình Tinh, chuyện này kết thúc... Hồi hồn."

"Hồi hồn..."

Âm thanh còn chưa dứt, ánh mắt Trình Tinh đã trở nên mê mang. Hắn đờ đẫn đứng đó, trên tay xuất hiện một đèn lồng giấy. Hắn nhấc chân, chậm rãi đi trên con đường ấy, từng chút xa dần.

Âm sai quay sang Sở Hoàn, nói: "Tôi còn có việc khác, không thể đích thân đưa cậu ta đi. Sợ trên đường sẽ gặp quỷ dữ ăn mất hồn phách, cậu có thể đưa cậu ta một đoạn không?"

"Được."

Sở Hoàn gật đầu đồng ý.

Âm sai vung tay một cái, một mảnh giấy bay về phía Sở Hoàn. Khi rơi vào tay cậu, nó biến thành một chiếc đèn lồng giấy trắng. Đèn lồng nhẹ nhàng lay động, cũng chiếu ra một con đường.

Sở Hoàn nhìn bóng lưng Trình Tinh sắp khuất xa, quay đầu nói với Âm sai: "Âm sai đại nhân, thịt và rượu đều chuẩn bị cho đại nhân, xin hãy nhận lấy. Hôm nay tiếp đón không chu đáo, mong thứ lỗi."

Nói xong, cậu cũng bước lên con đường đá, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!