Sở Hoàn vừa ra khỏi sân bay liền thấy Lâu Sơn đến đón mình.
"Đại sư!"
Lâu Sơn hớn hở chạy lại, nhanh chóng nhận lấy vali trong tay Sở Hoàn, cười nói: "Không ngờ anh tới nhanh như vậy."
Sở Hoàn: "Ừm, tình hình sao rồi?"
Lâu Sơn vừa dẫn cậu ra hướng cửa ga tàu điện ngầm, vừa giải thích: "Em hỏi thầy cố vấn học tập rồi, thầy nói gia đình Lâm Nguyệt xin nghỉ bệnh cho bạn ấy, vì vậy mấy ngày nay bạn ấy không đến trường. Sau đó em 'giao dịch ngầm' với lớp trưởng, nhờ cậu ấy tra thông tin đăng ký đầu năm học và tìm được địa chỉ nhà của Lâm Nguyệt."
Sở Hoàn gật đầu, khen ngợi: "Cũng thông minh đấy."
"He he."
Cả hai theo dòng người bước lên tàu, Sở Hoàn vịn lấy tay cầm, đám đông chen chúc xô đẩy khiến cậu lảo đảo. Bỗng cậu sực nhớ ra, quay đầu hỏi Lâu Sơn: "Tôi nhớ điều kiện nhà cậu không tệ. Sao không tự lái xe?"
Lâu Sơn nhìn cậu một cái, rồi cúi đầu, cười ngượng ngùng: "Em thấy lái xe nguy hiểm quá. Nhỡ đâu gặp tai nạn, hoặc nửa đêm có ma nữ xin đi nhờ, hoặc chạy nhầm đường xuống âm phủ thì sao? Tàu điện ngầm an toàn hơn nhiều."
Sở Hoàn: "..."
Phục thật. Người nhát gan đến mức này rất hiếm thấy.
Cậu nhìn chằm chằm Lâu Sơn, chậm rãi nói: "Thế cậu có từng nghĩ đến một vấn đề khác chưa? Tàu điện ngầm chạy dưới lòng đất, mà dưới đất thì âm khí nặng, dễ gặp chuyện lạ nhất."
"Ví dụ như một đêm nào đó, cậu lên chuyến tàu cuối cùng, trong toa xe không có ai. Tàu bỗng dừng ở một ga lạ hoắc mà cậu chưa từng nghe tên. Cửa mở, không có ai lên, trong toa vẫn trống vắng. Nhưng rồi cậu dần cảm thấy có gì đó không đúng. Không gian quanh cậu trở nên chật chội, dưới sàn xuất hiện vô số cái bóng. Cậu hoảng sợ ngước lên nhìn cửa sổ tàu, nhưng thứ duy nhất phản chiếu lại là gương mặt bản thân với một nụ cười kỳ quái..."
"Cậu sững người trong giây lát, rồi bỗng nhận ra... Mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Hóa ra cậu vừa ngủ gật sau khi lên tàu. Giờ đang là giờ cao điểm, xung quanh là đám đông chen chúc. Cậu nhẹ nhõm thở phào... rồi bỗng phát hiện những người xung quanh..."
"Á!"
Vài tiếng hét thảm vang lên.
Sở Hoàn dọa Lâu Sơn chưa đã thèm quay đầu lại, phát hiện không chỉ Lâu Sơn mà cả đám người xung quanh đều đang nhìn cậu với ánh mắt hoảng sợ.
Lâu Sơn khỏi cần nói, mặt mày tái mét, mắt ngân ngấn nước, run rẩy hỏi: "Hu hu... em sẽ bị ăn thịt sao?"
Sở Hoàn vội vàng giải thích: "Đây là chuyện ma bình thường thôi, tàu điện ngầm rất an toàn..."
Cậu nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ánh mắt của đám đông ép đến mức chột dạ cúi đầu.
Nếu không phải nể mặt cậu đẹp trai, chắc cậu đã bị chửi thẳng vào mặt rồi.
Cuối cùng cũng đến trạm, Sở Hoàn vất vả thoát khỏi tàu, những ánh nhìn ghét bỏ kia cuối cùng cũng biến mất.
Lâu Sơn đứng bên cạnh hỏi: "Đại sư, nếu vừa rồi họ xông lên đánh chúng ta thì sao?"
"Thì chạy chứ sao?"
Lâu Sơn thất vọng: "Ồ."
"Đi thôi."
Sở Hoàn đã đặt sẵn khách sạn, ngay gần trường Lâu Sơn. Đây là địa điểm cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng. Vừa có chỗ ăn chơi, vừa gần công ty cũ, tiện hẹn gặp mặt Triệu Quỳ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc, cậu hỏi Lâu Sơn: "Nhà cô bé ở đâu?"
Lâu Sơn: "Ngay trong thành phố S. Giờ đi luôn không?"
Sở Hoàn nhìn cậu ta một cái, nói: "Không thì sao? Nếu không có chuyện gì thì tốt, nhưng nếu có, càng đi sớm càng có khả năng cứu được người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!