Sở Hoàn dừng tay.
Cậu nhìn mấy cành hoa trước mặt, không chắc chắn hỏi: "Là vậy sao?"
Lý Tuyên Minh: "Chỉ là có khả năng."
Sở Hoàn ngẫm nghĩ một chút: "Chiết Chi... Tôi cảm thấy anh nói có lý đấy, mà tên này nghe cũng hay."
"Phải rồi." Lý Tuyên Minh nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa cẩn thận dùng khăn lau kiếm vừa hỏi: "Nhà cậu thờ Sơn Thần của ngọn núi nào? Hay là tổ sư đắc đạo? Hoặc là vị nào dưới Địa Phủ?"
"..."
Sở Hoàn: "Cái này nói thế nào đây ta?"
Lý Tuyên Minh đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Hắn hỏi dồn: "Đừng nói là ngay cả cái này cậu cũng không biết?!"
Sở Hoàn: "Anh biết đấy, chúng tôi đâu có chuyên nghiệp như các anh. Chưa kể Đoan Công nhiều phân nhánh lắm, một số nơi còn pha trộn cả Phật giáo. Thuật pháp cũng có phần dung hợp với Đạo gia của các anh. Nói chung là tượng thần này được truyền xuống từ đời tổ tiên, thời gian lâu lắm rồi..."
Lý Tuyên Minh cạn lời: "Nhưng cũng không đến mức ngay cả lai lịch cũng không rõ chứ?"
Sở Hoàn: "Giờ đang làm rõ đây nè? Có khi ngài ấy tên là Chiết Chi đấy! Cái này còn phải cảm ơn anh."
Lý Tuyên Minh cảm thấy mệt tâm quá.
Sở Hoàn đặt cành hoa trở lại chỗ cũ. Nếu đúng thật vị thần nhà họ tên là Chiết Chi, vậy mấy cành hoa này chẳng phải là tượng trưng cho tượng thần sao? Nghĩ đến trước đây mình có thái độ không mấy tôn trọng với chúng, cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
"Lý đạo sĩ, anh đang làm gì thế? Sao bận rộn vậy?" Chính sự đã xong, Sở Hoàn bắt đầu tán gẫu.
Sắc mặt Lý Tuyên Minh nghiêm lại, nói: "Tôi đang ở thành phố B. Tôi nhận được tin báo rằng có một ngôi làng ở đây, người dân mắc một chứng bệnh kỳ quái, ngũ quan trên mặt đột nhiên biến mất."
Sở Hoàn: "? Ngũ quan biến mất?"
Lý Tuyên Minh: "Cũng không hẳn là biến mất, mà là bị dời đi. Làng này thờ một ác thần. Hình dạng của ác thần là các khối thịt hình cầu kết nối với nhau, không có mắt, không có miệng, không có mũi, không có tai, giống như một chùm nho thịt. Chỉ cần có người cầu nguyện với nó, khi nguyện vọng được đáp ứng, một trong năm giác quan của người đó sẽ bị lấy đi."
Sở Hoàn tò mò: "Nó lấy đi để bản thân dùng?"
"Đúng vậy."
Lý Tuyên Minh nói: "Nó đã cướp mất ngũ quan của hơn mười người, trên các khối thịt đó gần như đã mọc đầy đủ."
Chỉ tưởng tượng trong đầu, Sở Hoàn đã cảm thấy rùng mình. So với giả tang lừa quỷ mà cậu từng gặp, cái thứ mà Lý Tuyên Minh đối phó ghê tởm hơn nhiều!
"Anh cực khổ quá..."
"Cũng tạm, hiện giờ đã giải quyết xong."
Sở Hoàn: "Vậy tôi không làm phiền anh nữa, anh bận tiếp đi."
Lý Tuyên Minh cúp máy, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ánh sáng xung quanh mờ tối. Các cây cột kim loại đứng sừng sững, dưới ánh sáng yếu ớt trông giống như những xác khô dựng đứng.
Nhìn kỹ hơn, nơi này là một hầm ngầm. Trên tường khắc đầy hoa văn kỳ quái, nhìn lâu một chút sẽ thấy choáng váng. Dưới đất vương vãi vết máu đỏ tươi, còn có hai người đàn ông không rõ sống chết nằm trên nền đất.
Hình dạng của hai người họ vô cùng quái dị. Một người không có mắt, chỉ có hai cái hốc sâu hoắm, tối đen như đáy giếng, to cỡ ống hút trà sữa. Người còn lại không có miệng, hàm răng không được che chắn cứ thế lộ tr*n tr** ra ngoài, lợi đỏ tươi đến mức khiến sinh lý người ta khó chịu.
Lý Tuyên Minh không nhìn bọn họ. Hắn cẩn thận tiến đến trước tượng ác thần, vô cùng cảnh giác. Thấy trên thân tượng xuất hiện một vết nứt lớn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dán một loạt bùa lên trên tượng, cho đến khi che kín hoàn toàn mới ngẩng đầu nói: "Có thể xuống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!