Cậu đã giác ngộ, nhưng chưa đủ thông suốt. Biết rằng nhành cây gãy mang ý nghĩa đặc biệt, cậu vẫn chưa đoán được có ý nghĩa gì!
Hành vi mơ hồ, ẩn chứa huyền cơ, chẳng khác nào đánh đố.
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn bức tượng thần trước mặt. Dung mạo tượng thần vẫn mơ hồ như cũ, nhưng cậu cảm thấy tượng thần đang nhìn cậu với ánh mắt mong chờ.
Ôi, áp lực lớn quá.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cành liễu một lúc lâu, lật qua lật lại nghiên cứu kỹ càng. Cậu ngắt một chiếc lá, vò nát giữa đầu ngón tay, khiến ngón tay dính đầy mùi nhựa cây. Sau đó cậu bóc lớp vỏ cành cây, lộ ra phần lõi trắng bên trong, chỉ là lõi cây màu trắng.
Nhìn thế nào vẫn chỉ là một cành liễu bình thường.
Chẳng lẽ đang ám chỉ cậu nên học cách dùng cành liễu đánh quỷ?
Cũng không phải là không có tiền lệ. Trong giới huyền thuật, nếu tổ sư phát hiện đệ tử sắp gặp kiếp nạn, họ sẽ đưa ra cảnh báo trước hoặc truyền pháp bảo, pháp môn để giúp đệ tử vượt qua tai họa. Nhưng loại đãi ngộ này thường chỉ dành cho những đệ tử được xem trọng.
Không lẽ sắp có thảm họa giáng xuống đầu cậu?
Sở Hoàn vung vẩy nhành liễu trên tay, khá thuận tay, nhưng hơi ngắn, chắc chắn không tiện để đánh quỷ, hình như không phải.
Cậu vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không thông, đành mò vào tủ bên cạnh tìm một bộ quẻ tre để bói thử.
Quẻ tre làm từ gốc tre, sau khi bỏ hết rễ xơ, phần thân gốc còn lại có hình dạng giống như một chiếc sừng bò. Nếu chẻ đôi ra thì sẽ tạo thành một cặp quẻ tre.
Sở Hoàn khép quẻ tre lại, xin chỉ thị từ thần linh.
"Nhành cây này có ý nghĩa đặc biệt không?"
Kết quả cho thấy cậu đoán đúng, tức là có ý nghĩa đặc biệt.
Cậu tiếp tục hỏi: "Nhành cây này có phải là điềm báo con sắp gặp tai họa lớn không?"
Lần này cậu đoán sai, nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm. Không phải tai họa thì không có gì phải lo.
"Nhành cây này có quan trọng không?"
Kết quả là có, rất quan trọng.
"Con có cần học cách dùng cành liễu đánh quỷ không?"
Lần này câu trả lời khá mơ hồ, học cũng được, không học cũng không sao.
Vậy à...
Sở Hoàn hỏi cả đống, cuối cùng chẳng ra kết quả gì rõ ràng, chỉ biết nhành cây này có ý nghĩa đặc biệt, rất quan trọng, nhưng công dụng gì thì vẫn chưa rõ. Có vẻ như cậu chưa hỏi trúng trọng tâm.
Thôi thuận theo tự nhiên, kiểu gì cũng sẽ có cơ hội hiểu ra.
Sở Hoàn tìm một bình hoa, cắm nhành cây mới nhận được vào, đặt cạnh cành trước đó.
Cành hoa cậu nhận được lần trước vẫn còn nguyên vẹn, như bị niêm phong trong dòng thời gian ngưng đọng, không thay đổi một chút nào. Thậm chí còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, giúp cậu tiết kiệm hương an thần.
Sở Hoàn đảo mắt nhìn quanh phòng, cảm thấy cành cây này đặt trong phòng vừa xanh hóa vừa đẹp mắt, không cần chăm sóc vẫn giữ được lâu. Ôi chao, thần nhà cậu chu đáo quá à.
Nghĩ vậy, tâm trạng Sở Hoàn bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên cành hoa, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.
"Bố, con muốn học cách dùng cành liễu đánh quỷ! Dạy con đi!"
Sở Trạch Dương đang ngồi ngoài sân bóc quýt, nghe thế thì ngẩng đầu lên nói: "Cái đấy muốn đánh thì đánh, cần gì phải học?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!