Lâu Sơn run rẩy cầm mảnh vải, đi thu nhặt thi thể của ông nhà mình. Dù sao bây giờ cũng chẳng còn mấy ai có thể đứng vững.
Cậu ta đi một bước quay đầu ba lần, Sở Hoàn mỉm cười khích lệ: "Yên tâm, an toàn lắm."
Lâu Sơn cũng cười đáp lại, chỉ là nụ cười tràn đầy chua xót.
Thi thể của Lâu Thắng Lợi bị nghiền nát, tỏa mùi protein cháy khét, cực kỳ khó ngửi. Một số mảnh chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ vụn, khiến cậu ta nổi cả da gà.
Cậu ta vừa nhặt vừa rưng rưng nước mắt.
Lâu Thanh bất chợt trở nên suy bại, không còn chút sức lực, Lâu Mật đứng ra xử lý mọi chuyện. Cô nhanh chóng liên hệ với một cửa hàng quan tài, trực tiếp mua bộ tốt nhất đã làm sẵn, còn trả thêm tiền để họ giao hàng cấp tốc.
Nhà họ Lâu đã làm một lễ tang, nếu tổ chức thêm lần nữa, không biết dân làng sẽ đồn thổi thành chuyện gì. Miệng lưỡi thiên hạ độc địa, có thể biến kẻ chết thành người sống, rồi tô vẽ thêm vài chi tiết, đến lúc đó danh tiếng của nhà họ Lâu coi như mất hết.
Chưa kể, e rằng cả Thổ Địa lẫn Thành Hoàng đều đã ghi sổ nhà họ, nếu tổ chức lại thì khác nào vả thẳng vào mặt thần linh.
Vì thế, sau khi gom đủ hài cốt, Lâu Mật quyết định chôn cất luôn.
Cô không rõ rốt cuộc Lâu Thắng Lợi và Lâu Thanh đã mưu tính gì sau lưng, nhưng cô biết mẹ mình dặn đúng: cô còn hai đứa con, cô phải đứng vững.
Vị trí mộ của Lâu Thắng Lợi không thay đổi. Quan tài không thể chở vào, nên Lâu Sơn cùng vài người khác phải khiêng vào trước, rồi theo sự chỉ dẫn của Sở Trạch Dương, đặt từng mảnh thi thể vào trong, cuối cùng đóng kín quan tài.
Xác bị cháy một phần, thất lạc một phần, chiếc quan tài vốn vừa vặn giờ lại có vẻ trống trải, cố gắng sắp xếp mới tạm ra dáng một con người. Trong suốt quá trình, không ai lên tiếng phản đối. Đến khi xong xuôi, quan tài đặt sang một bên, mọi người đưa mắt nhìn nhau, xong hỏi Lâu Mật:
"Chôn luôn à?"
"Có cần làm lễ siêu độ không?"
"..."
Lâu Mật: "Siêu độ cái gì? Hồn bố tôi đã bị Âm Sai bắt đi rồi."
Mọi người lại im lặng.
Cô quay người, quỳ trước quan tài dập đầu ba lần, sau đó kêu Lâu Minh và Lâu Tương làm theo. "Mọi nghi lễ trước đó đều đã hoàn tất, bây giờ chúng con sẽ trực tiếp an táng bố, mong bố lượng thứ."
Sở Hoàn không nhịn được mà gật đầu. Lúc làm tang lễ giả, mọi nghi thức đều thực hiện đầy đủ, linh cữu đặt bao nhiêu ngày cũng không đếm nổi.
Giả lâu quá biến thành thật luôn.
Lâu Mật quay đầu tìm Sở Trạch Dương, hỏi: "Tiên sinh, có thể chôn vào buổi chiều không?"
Sở Trạch Dương đáp: "Có thể, có điều giờ không đẹp lắm, nhưng không phải vấn đề lớn."
Lâu Mật gật đầu: "Được. Vậy chiều nay làm phiền tiên sinh."
Sở Hoàn tò mò đi đến trước quan tài mới. Chiếc này có màu đỏ, chắc mới đóng chưa lâu, còn thoang thoảng mùi gỗ.
Lâu Sơn theo sau cậu, cẩn thận hỏi: "Sao thế? Ông nội thế này rồi... vẫn có thể bật dậy sao?"
Sở Hoàn liếc cậu ta, nghiêm túc nói: "Phải tin vào khoa học. Sao cậu cứ nghĩ đến chuyện xác chết bật dậy hoài vậy? Cậu tưởng xác sống dễ xuất hiện lắm hả?"
Lâu Sơn: "..."
"Khoa học?"
Sở Hoàn: "Chứ gì nữa? Xác sống cũng phải có điều kiện cơ bản mới bật dậy được."
Tuy nói vậy, cậu vẫn âm thầm nhét hai lá bùa vào quan tài. Nhỡ đâu Lâu Thắng Lợi thực sự là sâu bọ, chết mà không cứng, lại bò ra thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!