"Giờ tốt ngày lành, trời đất mở mang, có âm có thanh, có hạ có tang, hai đầu gối phòng, chính giữa đại đường, chỉ cho người sống ngồi, không cho người chết dừng lâu. Ta chọn năm lành tháng tốt, đưa người về núi yên nghỉ..."
Bên kia đã bắt đầu làm lễ cử hành nghi thức khởi quan, nhưng nghi thức này không phải do Sở Trạch Dương thực hiện mà là do một nhóm chuyên lo tang sự ở trấn Tây Hà phụ trách. Họ được mời đến để đảm bảo nghi thức diễn ra an toàn.
Nhóm người này rất chuyên nghiệp, là một đội ngũ hoàn chỉnh: Chơi nhạc tang, giúp đỡ khóc tang nếu con cháu không khóc nổi, gấp tiền vàng, làm người giấy, nhà giấy, viết điếu văn... Nói chung, tất cả dịch vụ tang lễ đều có thể lo liệu. Nếu khách hàng trả thêm tiền, họ thậm chí còn có thể chuẩn bị cả tiệc rượu với vài chục bộ bàn ghế.
Mỗi khi có tang sự, người trong trấn thường sẽ thuê họ. Về năng lực, trước kia họ đúng là có nhiều bản lĩnh, nhưng hiện nay chỉ còn giữ lại được hai ba cách xử lý thi thể.
Không khí xung quanh trở nên ồn ào. Sở Hoàn quay đầu nhìn về phía Lâu Thanh.
Lâu Thanh đi qua đi lại kiểm tra xem có gì sơ suất không. Gã đếm số người khiêng quan tài, phát hiện thiếu một người liền vội vàng hét lên: "Người đâu, người đâu, sao lại thiếu một người?"
Sở Hoàn đẩy nhẹ Lâu Sơn bên cạnh, nói: "Đi đi."
Lâu Sơn quay đầu nhìn cỗ quan tài kia. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta cứ có cảm giác thứ nằm bên trong đang cựa quậy, phát triển...
Không lẽ thi thể thật sự đã biến đổi thành cương thi? Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, khiến cậu ta cảm thấy đứng cạnh Sở Hoàn sẽ an toàn hơn.
Thấy cậu ta không nhúc nhích, Sở Hoàn hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Lâu Sơn nhìn cậu, có cả ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ đúc kết lại thành một câu: "Nếu ông nội nhà tôi bật dậy, anh nhất định phải cứu tôi đấy!"
"Được, được, đi đi."
Bên kia, Lâu Thanh tức đến đỏ bừng cả mặt, sắp sửa nổi trận lôi đình thì Lâu Sơn mới lật đật chạy đến, nói: "Bác, cháu đi vệ sinh."
"Nhịn một chút thì chết à? Lớn vậy rồi còn không biết điều!"
Lâu Sơn cúi đầu, chán nản đứng vào vị trí còn trống.
Ánh mắt Sở Hoàn lại rơi trên mặt Lâu Thanh. Sắc mặt gã vẫn xanh đen như trước, nhưng dưới lớp xanh đen ấy lại ẩn chứa một vẻ vui sướng kỳ lạ. Toàn thân gã toát lên sự hưng phấn không tự nhiên. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ gã quá lao lực, dù sao mọi việc gã làm đều rõ ràng trước mắt mọi người.
Quan sát xong Lâu Thanh, Sở Hoàn nhìn về phía cụ già chủ trì nghi thức.
Cụ già đang đọc kinh, trên người mặc áo bào trắng vẽ bát quái, chất liệu kém xa đạo bào của Sở Hoàn. Trên đầu lão đội một chiếc mũ đạo sĩ đơn giản, vừa tụng niệm vừa lén liếc nhìn Sở Trạch Dương.
Lão biết Sở Trạch Dương. Dù sao trấn Tây Hà cũng bé xíu, thấy Sở Trạch Dương không có phản ứng gì, lão mới lén lút thở phào.
Áp lực của lão rất lớn, trong lòng cảm thấy nhà họ Lâu làm việc không sòng phẳng. Đã mời nhóm bọn lão rồi, sao còn gọi cả Sở Trạch Dương đến?
Bản lĩnh của Sở Trạch Dương ra sao, bọn lão đều biết. Bọn lão có bao nhiêu tài cán, trong lòng tự hiểu lấy. Để bọn lão làm trò trước mặt Sở Trạch Dương chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ! Nếu không phải nhà họ Lâu trả nhiều tiền, lão thật sự không muốn nhận việc này!
Lão nghĩ ngợi lung tung, nhìn cỗ quan tài đen to lớn trước mặt, trong lòng thầm có chút bất an.
Nói thật, bao năm làm tang sự, lão chưa từng thấy cỗ quan tài nào xa hoa đến thế. Không biết được làm từ loại gỗ gì mà trông vô cùng dày dặn, lớp sơn bên ngoài cũng là hàng cao cấp, đen bóng đều màu, vừa nhìn đã biết rất đáng giá.
Không ngờ Lâu Thắng Lợi giàu đến vậy mà có tình nghĩa như thế. Hôm qua, ngay cả Thổ Địa cũng nói, lẽ ra ông ta có thể sống đến chín mươi chín tuổi, vậy mà vì vợ mà ra đi... Thật không ngờ!
Lão là người già của trấn Tây Hà, tuổi còn lớn hơn cả Lâu Thắng Lợi. Trước kia, lão chưa bao giờ nghe nói Lâu Thắng Lợi là kẻ si tình. Hồi nhỏ ông ta đã là người lanh lợi, sau này không biết làm gì mà phát tài.
Nếu lão cũng có nhiều tiền như vậy... Nghĩ đến bà lão nhà mình, lão lập tức dẹp ngay suy nghĩ viển vông. Già rồi, còn nghĩ vẩn vơ gì nữa?
Lão niệm kinh xong, lấy hơi cao giọng hô: "Nâng..."
Tám người khiêng quan tài cùng nâng quan tài lên. Lão đi trước dẫn đường, phía sau là đồng nghiệp cầm cờ phướn, rải tiền giấy, hậu bối nhà họ Lâu cầm hương đi theo sau.
Người nhà họ Lâu không ít người, xếp thành hàng dài tạo thành một dải trắng kéo dài.
Sở Trạch Dương đi phía trước, Sở Hoàn tụt lại phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!