Buổi trưa, Sở Hoàn cuối cùng cũng tỉnh, đói đến tỉnh.
Lục Thành tha thiết ghé lại hỏi: "Sở Hoàn, cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu nhé."
Sở Hoàn ngơ ngác lẩm bẩm: "Vịt quay, bò hầm, gà xào ớt cay..."
"Được."
Nửa tiếng sau, Sở Hoàn bị đánh thức bởi mùi thơm của đống món ăn trước mặt, mặt mũi cậu hoảng hốt như nằm mơ.
"Thơm quá... Chắc chắn là mình đang mơ."
Một đồng nghiệp đi ngang qua nhìn bàn ăn trước mặt Sở Hoàn, kinh ngạc thốt lên: "Đậu má, Sở Hoàn, cậu phát tài rồi à? Gọi cả đống món thế này!"
Lục Thành nói: "Là tôi mời cậu ấy."
Đồng nghiệp kia nhìn Lục Thành rồi lại nhìn Sở Hoàn, nháy mắt trêu: "Hai người có giao dịch ngầm gì đó giấu bọn tôi hả?"
"Cút cút cút, Sở Hoàn chỉ giúp tôi một việc thôi."
Lục Thành đuổi hết những người tò mò đi rồi quay sang nhìn Sở Hoàn. Sở Hoàn đã tỉnh ngủ, cậu nhìn Lục Thành, cảnh giác hỏi: "Mời tôi ăn cơm làm gì?"
Mình cứu anh ta một mạng, chẳng lẽ anh ta còn muốn tiếp tục lấy oán báo ân?
Lục Thành hơi lấy lòng, đẩy đĩa tráng miệng về phía Sở Hoàn, nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện."
Sở Hoàn: "Ừm ừm."
Lục Thành ấp úng nói: "Tôi có... hơi sợ."
Sở Hoàn hiểu ngay, bóng ma tâm lý ấy mà. Cậu nói: "Hiểu rồi, đưa tôi một sợi tóc."
Lục Thành nghe vậy, liền giơ tay nhổ ngay một nhúm tóc trên đầu mình, không chỉ một sợi mà nguyên cả mảng, Sở Hoàn nhìn mà đau hộ.
Sở Hoàn lấy một tờ giấy, dùng ngón tay vẽ vài nét, rồi đặt tóc của Lục Thành vào trong, gấp thành một gói nhỏ, sau đó đưa cho anh ta. Đây là một lá bùa thế thân đơn giản, nếu lại gặp tình huống như ban nãy, có thể giúp anh ta không bị yểm trụ.
"Chỉ vậy là xong?"
Sở Hoàn: "Tôi không biết có tác dụng không."
"Không sao không sao, thành tâm là linh nghiệm, tôi hiểu mà!"
Lục Thành căng thẳng nhét gói giấy vào túi áo trong, cuối cùng cũng an tâm rời đi.
Buổi tối tan làm về nhà, Sở Hoàn nằm dài trên giường gọi điện cho bố mình. Có vẻ ông bô cậu cũng rảnh, chuông chưa kêu được hai tiếng đã bắt máy.
"Alo..."
"Bố, hôm nay con gặp chút chuyện ở công ty."
Giọng nói phấn chấn tinh thần của ông vang lên từ đầu dây bên kia: "Chuyện gì thế? Con gặp ma hả?"
Sở Hoàn: "Na ná vậy."
Nói xong, bên kia điện thoại im lặng hai giây, sau đó là một tràng âm thanh lộn xộn loảng xoảng. Sở Hoàn có thể tưởng tượng ra cảnh bố mình trượt chân ngã khỏi ghế bập bênh trong sân, có khi còn làm đổ luôn bàn trà nhỏ bên cạnh.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Sở Hoàn thuật lại tỉ mỉ những gì mình đã thấy trong cầu thang, nhấn mạnh tình trạng bị mê hoặc, nói năng mất kiểm soát của Lục Thành, cũng như đống "tai" kinh tởm trên tường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!